🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vân Quỳ thử hỏi một câu: “Thường ngày ai là người thay thuốc lau người cho Thái tử điện hạ?”

Thúy Hương tránh ánh mắt nàng, ấp úng nói: “Ban đầu là thái y ở Thái Y Viện, sau này là thái giám ở Thừa Quang Điện, nhưng vì hầu hạ không chu đáo, bị… bị…”

Nàng ấy cũng không dám nói, mấy người trước đây thay thuốc cho Thái tử hoặc bị Thái tử dọa chạy mất, hoặc tự mình sợ đến phát bệnh, còn có một tiểu thái giám không biết làm sai chuyện gì, bị Thái tử tỉnh lại đá một cước hộc máu…

Nhìn vẻ mặt nàng ấy, Vân Quỳ là biết không nên hỏi nhiều.

Với tính khí của Thái tử điện hạ, người hay quỷ thần cũng không dám đến gần nửa bước, ai dám hầu hạ bên người chứ?

Nàng lại nghĩ đến thi thể bị lôi ra khỏi Thừa Quang Điện mấy ngày trước, trong lòng có một cảm giác buồn nôn và nghẹt thở khó tả, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.

“Ta mới đến Thừa Quang Điện mấy ngày, chưa từng hầu hạ Thái tử điện hạ, vì sao hôm nay… lại là ta?”

Thúy Hương mím môi nói: “Có lẽ Ngụy cô cô thấy tỷ hầu thuốc có công, hôm nay lại lộ mặt trước điện hạ, tỷ đi là thích hợp nhất.”

Vân Quỳ oán than một tiếng, vẻ mặt cạn lời.

Nàng đến Thừa Quang Điện hai lần, cả hai lần đều suýt chút nữa mất mạng! Không thể vì nàng may mắn không chết mà cứ bắt nàng làm mãi như vậy chứ.

Hay là trên người nàng có lời nguyền chết chắc nào đó, nhất định không sống qua hôm nay?

Nhưng hồi nhỏ thầy bói đều nói nàng tốt số, sau này có thể đại phú đại quý, nếu không mợ cũng sẽ không suốt ngày tìm kiếm lão viên ngoại cho nàng.

Haiz, lòng Quỳ Quỳ đã chết.

Thấy nàng trang điểm xong chuẩn bị ra cửa, Thúy Hương vội vàng ngăn lại, nhỏ giọng nói: “Ngụy cô cô bảo tỷ trang điểm xong rồi đi.”

Vân Quỳ: “Vì sao…”

Được thôi, nàng cũng nên sửa soạn một chút.

Vận may tốt thì Diêm Vương sống lại vừa mắt nàng, giữ lại cho nàng một mạng nhỏ.

Vận may không tốt thì trực tiếp đi gặp Diêm Vương luôn.

Nhưng khả năng vận may tốt gần như không có.

Tất nhiên đi gặp Diêm Vương cũng phải trang điểm một chút, đến nhân gian một chuyến, đi cũng phải có thể diện mới được. Tuy nhiên thân phận cung nữ thấp kém, dù chết cũng không có người khâm liệm cho nàng, đa phần là một cuốn tấm chiếu rồi vứt ra bãi tha ma.

Cái thể diện này chỉ có thể tự nàng làm.

Vân Quỳ thoa thêm phấn, dùng hương liệu xa xỉ, cuối cùng nhìn mình trong gương, cười còn khó coi hơn khóc.

Vừa đến Thừa Quang Điện, nàng lập tức bị Nguỵ cô cô dẫn vào.

Thái y Trần Nghi thấy nàng như thấy cứu tinh: “Vân Quỳ cô nương, việc hầu hạ Thái tử cô nương giỏi nhất, thuốc kim sang đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu bây giờ nhé?”

Vân Quỳ: “……”

Nàng cắn răng nặn ra một nụ cười: “Trần viện sử, trước đây ta chỉ là người làm việc nặng ở trù phòng, chưa từng hầu hạ Thái tử, sao lại thành ta giỏi nhất được?”

Trần Nghi ngượng ngùng cười một tiếng.

Thái tử tính tình thất thường, thay thuốc cho hắn là một công việc vô ích. Thái Y Viện đã có không ít thái y cáo bệnh về nhà, không có ai dám đến hầu hạ tổ tông này.

Tuy bây giờ ông ta đã được thăng làm viện sử, nhưng Thái tử cho ông ta thời hạn một tháng, không thể qua loa như trước nữa, nếu không Hoàng hậu cũng không thể bảo vệ được ông ta.

Đám cung nữ thái giám trong điện rụt rè không làm nên chuyện, chọc giận vị Diêm Vương sống này, ông ta cũng không thể báo cáo kết quả, đành phải để Ngụy cô cô chọn người vào hầu hạ.

Nguỵ cô cô hiểu rõ tính khí của Thái tử, sao lại dại dột đi chịu chết, vừa hay có sẵn bốn mỹ nhân ở thiên điện, Vân Quỳ lại là người Hoàng hậu đích thân đề bạt, cơ hội này đương nhiên là phải cho nàng.

Vân Quỳ gầm gừ trong lòng, cái tên thái y chết tiệt không dám tự mình bôi thuốc cho Thái tử, lại tìm một kẻ xui xẻo là nàng, đứng mũi chịu sào làm kẻ chết thay này.

Ngụy cô cô đi về phía này, đối diện với khuôn mặt tươi tắn của thiếu nữ, nhất thời ngẩn người một lát.

Vừa nãy dưới hành lang tối tăm không nhìn kỹ, lúc này trong điện đèn đuốc sáng trưng, lập tức thấy thiếu nữ này thoa chút phấn mỏng, kẻ nhẹ lông mày, đôi mắt đen láy hơi xếch lên, càng thêm vài phần quyến rũ, một thân váy áo trắng hồng giản dị tôn lên vẻ đẹp rực rỡ, thanh tao củ nàng.

Dù là một người lớn tuổi đã ở trong cung hơn hai mươi năm, cũng hiếm khi thấy màu sắc tươi tắn linh động như vậy. Ngay cả mấy vị công chúa của Thánh thượng, đứng trước mặt nàng cũng phải kém sắc vài phần.

Bà ta hoàn hồn, nghiêm mặt bước lên nói: “Lề mề làm gì, chậm trễ bệnh tình của Thái tử, ai cũng không gánh nổi đâu.”

Vân Quỳ bị người sai khiến, không dám để lộ vẻ giận dữ trên mặt. Tuy nhiên trong lòng chưa từng có một khắc nào hối hận như vậy, lúc đó vì chút phần thưởng nhỏ nhoi mà không biết sống chết tiến lên đút thuốc.

Nàng rửa sạch tay, lập tức có thái giám bưng khay lên, bên trên bày những bình sứ lớn nhỏ, kéo và vải băng. Thái y bên cạnh nói rõ tên thuốc và liều lượng, Vân Quỳ cẩn thận nghe rồi ghi nhớ, không dám xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Tiếp theo chính là c.ởi quần áo cho Thái tử.

May mà người vẫn còn hôn mê, nhưng có tiền lệ trước đó, Vân Quỳ không dám sơ suất tí nào. Bởi vì trong quá trình nàng thay thuốc, bất cứ lúc nào Thái tử cũng có thể đột nhiên tỉnh lại.

Sau đó bẻ gãy cổ nàng.

Nghĩ đến đây, nàng hít sâu một hơi, nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước giường, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc quan sát người đàn ông trước mặt.

Lần trước đút thuốc, nàng dùng khăn che mắt hắn, sáng nay bị bóp cổ ép phải nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng lúc đó cả người nàng bị nỗi sợ hãi to lớn lấp đầy. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của hắn, vẻ đẹp ấn tượng cực mạnh mang đến sự kinh diễm cũng nhanh chóng bị sự kinh hãi thay thế.

Giờ phút này cũng vậy.

Dù hắn đang nhắm mắt, cái vẻ âm trầm lạnh lẽo thấu xương kia cũng như lưỡi dao sắc bén, tỏa ra sự lạnh lẽo đáng sợ trong đêm tối.

Nhưng không thể phủ nhận, hắn thật sự rất đẹp.

Mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, đường quai hàm rõ ràng lưu loát, ngũ quan tinh xảo như tạc tượng, ánh nến chiếu vào mi mắt, tôn lên vẻ cao quý thoát tục, tựa như thần linh.

「Đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá hu hu hu hu hu!」

Vân Quỳ nhìn đến ngây người, hoàn toàn không chú ý đến ngón tay cái đeo nhẫn ngọc bích của người đàn ông khẽ động đậy.

Vẫn là thái y bên cạnh nhắc nhở nhẹ, nàng mới giật mình hoàn hồn, vội vàng đưa tay nhận lấy bình thuốc.

Nàng đã từng nhìn trộm mộng xuân của người khác, thấy y phục của họ từng cái từng cái bị cởi ra. Lâu dần cũng biết trung y của đàn ông cởi ra như thế nào.

Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao?

Thế là nàng nhẹ nhàng vén chăn gấm, mò đến hông người đàn ông, sờ thấy dây lưng, chậm rãi tháo dây, tiếp đó dùng đầu ngón tay khẽ mở trung y, thân trên trắng như ngọc, cơ bắp rắn chắc của người đàn ông cứ thế đập vào mắt.

Vân Quỳ no mắt, tim cũng vô thức đập nhanh hơn vài phần.

Chỉ là những vết thương lớn nhỏ trên người hắn nhanh chóng kéo suy nghĩ của nàng trở lại.

Vải băng trắng như tuyết bị máu thấm ướt, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập khoang mũi. Vân Quỳ chưa từng thấy ai bị thương nặng như vậy, khó trách ngay cả sức lực b.óp chế.t nàng cũng không có.

Nàng hít sâu một hơi, trước tiên cắt vải băng ở ngực hắn ra, lấy khăn tay, thấm nước muối nhạt, những bước này nữ y đều đã dạy, Vân Quỳ không xa lạ gì.

Tuy nhiên khăn tay vừa chạm vào vết thương dữ tợn kia, lông mày của người đàn ông lập tức nhíu chặt.

Vân Quỳ sợ hãi run rẩy cả người, chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống. Thấy hắn vẫn nhắm mắt nằm đó, nàng mới hơi ổn định lại tinh thần.

Nàng nắm chặt khăn tay trong tay, lau chùi từng chút một dọc theo vết thương. Có điều da thịt chỗ bị thương lột ra, vảy máu dính chặt vào vải băng, có vài chỗ vẫn rỉ máu ra ngoài, thật sự vô cùng ghê người.

Trán nàng lấm tấm mồ hôi, nhưng không có ai giúp đỡ, chỉ có thể cố gắng tiếp tục.

「Tuyệt đối, tuyệt đối! Đừng tỉnh vào lúc này!」

「Ui, nhìn thôi đã thấy đau rồi…」

「Có phải Hoàng hậu lo lắng quá không, thân thể Thái tử thế này còn lăn lộn được sao? Bắt mấy cung nữ thị tẩm này đến làm cảnh, hay là thuần túy đến chịu chết? Quan hệ vợ chồng mệt lắm đó, đàn ông hơi yếu một chút cũng không chịu nổi, huống chi là bị thương nặng như vậy, đừng có chết trên giường…」

「Nhưng nói thật, Thái tử đúng là người đẹp nhất mà ta từng thấy, cái gì mà thị vệ Triệu, thị vệ Tiền, thị vệ Lý, tất cả đều phải đứng sang một bên! Yết hầu gợi cảm, xương quai xanh đẹp, cơ ngực rắn chắc, tuy vải băng che mất một ít, nhưng nhìn sơ qua có tám múi bụng… Trời, ta sẽ không chảy máu mũi chứ…」

Vân Quỳ vừa lau rửa bôi thuốc, vừa cố gắng kìm nén trái tim rộn ràng xao động đến mức chảy ba thước nước miếng.

Vì khả năng nhìn trộm giấc mơ kia, nàng cũng may mắn thấy được vài người đàn ông không mặc quần áo, mà quyển sách Ngụy cô cô cho bọn họ, xuân cung đồ vẽ cũng rất rõ ràng, nhưng… Vân Quỳ thật sự chưa từng thấy như vậy.

Đương nhiên có cho nàng trăm lá gan nàng cũng không dám sờ cơ ngực Thái tử. Thế nhưng khi băng bó vết thương vô tình hữu ý vẫn sẽ chạm phải, xúc cảm rắn chắc ấm nóng, đường nét lưu loát sâu sắc, khiến lòng bàn tay nàng tê dại. Cảm giác tê dại đó không ngừng va chạm lan tràn trong máu, khơi dậy không ít gợn sóng trong lòng.

Vết thương do mũi tên ở ngực rất nghiêm trọng, miệng vết thương rách toạc, trông vô cùng dữ tợn. Vẫn là Trần Nghi ở bên cạnh tỉ mỉ chỉ dẫn, nàng mới dám mạnh dạn lau vết thương, thấm hết máu độc, rồi bôi một lớp thuốc kim sang dày lên trên.

Song nàng không hiểu, Thái tử bị thương đã lâu, không nói đến việc khỏi hẳn, vết thương vậy mà vẫn chưa đóng vảy.

Trước đó nàng nghe loáng thoáng trong điện, nghe nói Thái tử trúng độc, chẳng lẽ độc vẫn chưa giải hết?

Khó trách người này lại nóng nảy như vậy.

Eo cũng có một vết thương do mũi tên, tay Vân Quỳ tiếp tục di chuyển xuống dưới, chỉ là vị trí này hơi thấp, phải kéo quần xuống một chút mới được.

Vừa nãy xử lý vết thương ở thân trên, nàng còn có thể miễn cưỡng giữ vững cảm xúc, không đến nỗi tay chân luống cuống, nhưng cái q.uần lót này…

Có thể tùy tiện c.ởi q.uần lót của Thái tử sao?

Vân Quỳ chớp chớp mắt, ánh mắt như có ý nghĩ riêng, từ từ di chuyển xuống.

Eo và bụng người đàn ông săn chắc, đường nét rõ ràng, không chút mỡ thừa, gân xanh nổi lên như những ngọn núi, kéo dài xuống phía dưới bụng – nơi sâu thẳm khôn lường, một sức mạnh tiềm ẩn kêu gào không phát ra.

Rõ ràng trong điện có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm, nhưng nàng vẫn có một cảm giác vụng trộm khó tả, giống như… nàng đang làm chuyện xằng bậy, đang lén lút sàm sỡ ai đó.

Trời cao chứng giám, nàng thật sự chỉ đang thay thuốc thôi.

Nàng cẩn thận tháo dây lưng ở eo, bàn tay nhỏ bé thò vào góc, vừa định kéo q.uần lót xuống một chút, một bàn tay to lớn trắng bệch đầy sức lực đột nhiên vươn tới, ngăn cản động tác tiếp theo của nàng.

Vân Quỳ bị bóp đau cổ tay, lảo đảo ngã vào mép giường.

Ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen như mực âm trầm của Thái tử. Thoáng cái, tim nàng như ngừng đập.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.