🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giữa tháng mười một, cuối cùng quân y Hà Bách Linh cũng bí mật hồi kinh dưới sự bảo vệ của cận vệ Thái tử.

So với Trịnh thái y, Hà Bách Linh không chỉ tinh thông y lý, kinh nghiệm phong phú, mà còn vì bén rễ ở thôn dã nên đã từng thấy qua đủ bệnh nan y, quen thuộc các loại thảo dược, độc dược. Sau này lại phục vụ trong quân đội nhiều năm, mới luyện thành bản lĩnh diệu thủ hồi xuân này.

Mũi tên độc làm cả Thái Y Viện bố rối, Hà Bách Linh chỉ xem qua vết thương, trong lòng đã có chủ ý.

Có điều phương pháp điều trị hơi khó khăn. Trước tiên phải rạch thịt khoét vết thương, dùng thanh độc tán bí truyền độc nhất của ông ấy đắp ngoài, sau đó châm cứu, từ từ bài trừ độc huyết ra ngoài, cuối cùng dùng kim chỉ khâu lại vết thương.

Trước khi xuống dao, Hà Bách Linh hiếm khi do dự một lát.

Tần Qua lập tức hỏi: “Quân y có gì lo lắng?”

Hà Bách Linh nói: “Nỗi đau cắt thịt lây máu không phải người thường có thể chịu đựng, nhưng mạn đà la làm tê liệt thần kinh vừa có dược tính vừa có độc tính. Tuy có thể giảm đau cho bệnh nhân trong thời gian ngắn, nhưng cũng kèm theo các triệu chứng đau đầu chóng mặt, tinh thần rối loạn. Chứng đau đầu của điện hạ có lẽ sẽ vì vậy mà nghiêm trọng hơn.

Nếu là các bệnh khác, Hà Bách Linh đều có thể ứng phó chắc chắn, duy chỉ có chứng đau đầu này. Ông ấy vẫn mãi chưa tìm được phương thuốc chữa trị tận gốc, ngày thường chỉ có thể dùng châm cứu để giảm bớt phần nào.

Thái tử gần như không nghĩ ngợi: “Vậy thì không cần mạn đà la, cứ làm thẳng đi.”

Hà Bách Linh đối diện với ánh mắt của Thái tử, là sự ăn ý giữa tướng quân và quân y đã từng cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử.

Dao y tế hơ qua lửa một lượt. Khoảnh khắc rạch da thịt, Thái tử nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.

Chữa thương là một công trình lớn, mà vết thương do tên gây ra trên người Thái tử vì trì hoãn quá lâu nên độc huyết đã lan tràn khắp cơ thể. Mặc dù động tác của Hà Bách Linh thuần thục, việc lấy máu giải độc cũng kéo dài đến tận chiều tối hôm sau mới kết thúc.

Thái tử nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh nến lộ rõ vẻ tiêu điều tịch mịch, chỉ có gân xanh trên cổ giật giật biểu hiện sự sống yếu ớt.

Gạc thấm máu dưới giường chất thành đống, máu đổ hết chậu này đến chậu khác. Đến khi rút cây ngân châm cuối cùng ra, Hà Bách Linh mới lau mồ hôi trên trán.

Tào Nguyên Lộc bưng canh sâm vào, cũng chuẩn bị một bát cho Hà Bách Linh.

Uống xong canh sâm, sắc mặt Thái tử cuối cùng cũng dịu đi phần nào: “Vất vả cho quân y rồi.”

Hà Bách Linh thở dài: “Là điện hạ ý chí kiên định, có thể nhẫn nại những điều người thường không thể nhẫn nại. Nếu không, vết thương này trì hoãn đến hôm nay, dù thần tiên xuống trần cũng bó tay rồi.”

Tào Nguyên Lộc lo lắng hỏi: “Xin hỏi quân y, khi nào thì điện hạ có thể khỏi hẳn?”

Hà Bách Linh nói: “Vết thương do tên gây ra không quá nửa tháng là có thể lành. Có điều lần trọng thương này ảnh hưởng đến chứng đau đầu. Thần vốn còn đặc biệt lo lắng, không ngờ tình trạng của điện hạ tốt hơn thần nghĩ nhiều.”

Thái tử mím môi không đáp, vừa hay lúc này Đức Thuận ở ngoài điện bẩm báo: “Lương thái y cầu kiến điện hạ.”

Tin tức Hà Bách Linh vào cung chưa được truyền ra ngoài. Nếu không, thời gian này có thể sẽ có người đến quấy rầy bất cứ lúc nào, Lương Tân tát nhiên cũng không biết.

Tào Nguyên Lộc đang muốn bảo Đức Thuận đi trả lời thì nghe thấy giọng nói trầm khàn của Thái tử truyền đến sau lưng: “Truyền.”

Hôm nay, Lương Tân đến là theo lệ thường xem xét vết thương của Thái tử, đồng thời cải tiến dựa trên mùi hương lần trước, mới hợp thêm một vị hương, chuẩn bị dâng lên Thái tử.

Nhưng vừa vào Thừa Quang Điện, Lương Tân đã bị mùi máu tanh nồng nặc làm cho kinh sợ. Vốn tưởng Thái tử lại xảy ra chuyện, đi đến nội điện mới thấy khăn vải dính máu chưa được dọn dẹp ở trên mặt đất. Trong lòng hắn ta kinh hãi, tiến lên hỏi: “Điện hạ, có phải độc phát tác không?”

Nói xong thì liếc nhìn khuôn mặt xa lạ trong điện, gầy gò xanh xao, râu dài rủ xuống ngực, rất có phong thái tiên nhân.

Hắn ta không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại ánh nhìn.

Thái tử không có ý giải thích thêm, chỉ nói “không sao” rồi hỏi về hợp hương trước.

Lương Tân lập tức đặt hợp hương vào lò đốt lên.

Khói xanh lượn lờ tan ra, hương cỏ xanh nhàn nhạt chậm rãi lan tỏa theo những nét chạm khắc tinh xảo.

Sau khi về, Lương Tân dựa theo ý kiến của Thái tử, bỏ thêm sơn chi và mật ong vào công thức cũ, khiến hương thơm càng tươi mát và ngọt ngào hơn. Chắc hẳn là giống với mùi hương trên người cung nữ thị tẩm kia nhất rồi. Lương Tân thấp thỏm chờ đợi đánh giá của Thái tử.

Trên mặt Thái tử không có biểu cảm gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Lương thái y tốn nhiều công sức rồi.”

Có câu này, Lương Tân đã thấy đủ rồi.

Hắn ta khom người tiến lên, tiếp tục bắt mạch cho Thái tử, phát hiện dư độc trong người Thái tử đã sạch, Lương Tân lộ vẻ vui mừng, lại liếc nhìn Hà Bách Linh, do dự hỏi: “Vị này có phải là Hà quân y nổi tiếng thiên hạ không?”

Tuy hắn ta chưa từng tận mắt gặp Hà Bách Linh, nhưng biết người này y thuật quỷ dị, có tài cải tử hoàn sinh, lại kết hợp với đặc điểm tướng mạo râu dài, gò má cao được dân gian truyền tụng rộng rãi nên cũng không khó nhận ra.

Hà Bách Linh tiến lên chắp tay, khách khí khiêm nhường vài câu.

Lương Tân mừng rỡ nói: “Đã có Hà quân y ở đây, sư phụ người cũng có thể yên lòng rồi.”

Sau khi người đi, trong điện chỉ còn lại Hà Bách Linh và Tào Nguyên Lộc.

Hà Bách Linh vẫn luôn để ý đến hương liệu vừa nãy, cẩn thận xem xét một hồi rồi nói: “Mùi hương này thanh ngọt dịu nhẹ, ấm mà không khô, có tác dụng với chứng đau đầu của điện hạ, không có gì là không ổn cả.”

Tào Nguyên Lộc cảm thấy mùi hương này khá quen thuộc, dường như đã ngửi thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Thái tử không úp mở mà nói thẳng: “Đây là hương trên người một cung nữ thị tẩm bên cạnh ta.”

Trên mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Tào Nguyên Lộc: “Là Vân Quỳ?”

Thái tử gật đầu: “Cô đã cùng nàng chung giường nhiều ngày, chứng đau đầu quả thật thuyên giảm. Vì vậy đã bảo Lương Tân điều chế loại hương gần giống với mùi hương trên người nàng. Nhưng dù mùi tương tự, cũng không bằng nàng ở bên cạnh, khiến đầu óc cô thư thái, một đêm an ổn như thường.”

Tào Nguyên Lộc bừng tỉnh, bảo sao điện hạ không gần nữ sắc nhà mình chỉ triệu một mình Vân Quỳ thị tẩm, hơn nữa vẫn giữ lại mạng của nàng, ngay cả chứng cứ phạm tội trong phòng cũng làm như không thấy. Hoá ra không phải là thử thách, mà là mùi hương đặc biệt trên người nàng có thể giúp điện hạ giảm bớt chứng đau đầu.

Tào Nguyên Lộc vừa mừng vừa lo, mừng là chứng bệnh nhiều năm làm khổ điện hạ cuối cùng cũng cứu được. Lo là nha đầu kia là người của Hoàng hậu, lại cùng điện hạ đêm đêm chung giường, chẳng may bị dụ dỗ, uy hiếp, ngấm ngầm làm hại điện hạ, thật sự rất khó phòng bị.

Hà Bách Linh cầm lấy phần bánh hương còn lại, cẩn thận ngửi một hồi: “Hương là vật vô tri, người là sinh mệnh, hợp hương dù tốt, cũng không bằng hơi thở ấm áp tươi mát của người.”

Ông ấy vuốt râu, lại nói: “Hơn nữa, điều khiến điện hạ thoải mái có lẽ không chỉ là hơi thở trên người nàng ấy, mà là da thịt chạm nhau, gắn bó như môi với răng, như cá gặp nước. Tất cả đều có khả năng khiến điện hạ……”

Thái tử nhíu chặt mày, không nhịn được ngắt lời: “…… Quân y cẩn thận lời nói.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.