Quý Minh Trần nghiêng đầu nhìn những hạt mưa trên cửa kính, giơ tay dùng đầu ngón tay chọc một cái, hạt mưa như bị anh kinh động, tụ lại trượt xuống cửa kính để lại một vệt nước dài: "Nơi này tất nhiên là không có người..."
"Nửa năm qua, các loại zombie và động thực vật đều đang tăng tốc độ biến dị, Nam Châu toàn là đảo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ bị quái vật biển nuốt chửng, còn Tây Châu thì dựa vào sa mạc, cuối cùng cũng sẽ bị cát vàng bao phủ..."
Ôn Dao nhìn Quý Minh Trần, chỉ thấy người đàn ông cụp mi cười, thần sắc trong đáy mắt khó đoán: "Tôi đoán, bây giờ hai châu Đông Bắc hẳn là đã hợp thành một châu rồi..."
Melissa nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại: "Chỉ trong vòng một năm, cả lục địa, chỉ còn lại chừng này chỗ để con người sinh tồn sao?"
Địch Đại Hổ cũng không thể tin được: "Hai châu Đông Bắc xưa nay luôn đối đầu nhau, cũng có thể hòa vào làm một?"
Quý Minh Trần chỉ cười không nói.
Ôn Dao thu hồi ánh mắt, tuy anh không nói, nhưng cô cũng không khó đoán ra nguyên nhân trong đó...
Trước thiên tai thực sự, nếu loài người không muốn tăng tốc độ tuyệt chủng thì chỉ có thể đoàn kết lại để chống chọi với kẻ thù chung vào thời khắc cuối cùng.
Chỉ là cô không hiểu, tại sao Quý Minh Trần lại chọn quay trở lại chiến trường vào thời điểm quan trọng này?
Trước khi xuất phát cô cũng đã hỏi anh câu hỏi này, lúc đó anh chỉ giải thích rằng tài nguyên sinh tồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/2718346/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.