Anh ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận kiểm tra lòng bàn tay của đối phương, vết thương chỉ là trầy xước nhẹ, có chút máu rỉ ra, nhưng trong mắt Ôn Gia Nhiên, đây quả thực là một chuyện trời sập.
Cậu chu môi không dám nhìn.
Vương Yến nghĩ nghĩ, xé một tờ giấy sạch cẩn thận lau vết thương cho Ôn Gia Nhiên, anh không biết làm vậy có được không, nhưng nhà anh không có thứ gì khác để khử trùng cho cậu.
Vết thương hơi đau chút, Ôn Gia Nhiên không nhịn được mà rụt tay về, nhưng Vương Yến nắm chặt tay cậu không cho cậu động.
Đợi đến khi anh lau sạch bụi bẩn trên bề mặt vết thương, Vương Yến mới thở phào nhẹ nhõm, anh nghiêm túc nhìn Ôn Gia Nhiên nói: “Sau này cậu đừng đến nữa, nhà tôi nghèo lắm, không có thứ cậu muốn, cũng không có cách nào cúng dường cậu được.”
Vương Yến đã nghĩ thông suốt, một đứa trẻ kiêu kỳ như vậy, chắc chắn không thể là ma.
Cậu ta có lẽ là một vị thần tiên nhỏ nào đó trên trời.
Nếu nhà anh rất giàu thì đã tốt, vậy thì anh nhất định sẽ cúng dường cho thần tiên nhỏ những thứ tốt nhất trên đời.
Nhưng nhà anh rất nghèo.
Nhà anh không nuôi nổi cậu
Vương Yến cụp mắt xuống, không nhìn cậu, anh bưng bát trên đất đứng dậy, định đi rửa bát.
Ôn Gia Nhiên ngồi trên đất ngơ ngác nhìn anh.
Cúng dường?
Ý gì?
Anh muốn cúng dường tôi?
Tại sao?
Chẳng phải là mình vẫn luôn đang nuôi anh sao?
Đầu óc Ôn Gia Nhiên sắp không quay nổi nữa, đợi đến khi bóng dáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-mat-khoi-than-the-thieu-gia-that-anh-phat-dien/2909397/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.