Trạch cúi gằm đầu, đuôi rũ xuống, chậm rãi đi về phía xa.
Phía trước là xe cộ tấp nập, là người qua kẻ lại, là chốn nhân gian ồn ào.
Chỉ là không có chú mèo con của anh.
Đây thật sự là một chuyện rất kỳ lạ, rõ ràng họ chỉ mới quen nhau hai ngày, nhưng lại giống như đã quen biết từ rất nhiều năm. Trạch thậm chí không thể tưởng tượng được những ngày tháng sau này không có Nhiên Nhiên thì sẽ phải làm thế nào?
Cậu không ở bên cạnh mình có bị người khác bắt nạt không?
Có bị con người vứt bỏ lần nữa không?
Anh cứ vừa nghĩ vừa im lặng đi về phía trước như vậy.
Cuối cùng, anh mạnh mẽ dừng bước, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại, cơn đau và sức nặng đột ngột trên đuôi đã khiến anh vô thức quay đầu nhìn lại.
Anh đã nhìn thấy chú mèo con của mình.
Nhiên Nhiên đã lao về phía anh, móng vuốt trước chỉ kịp móc lấy đuôi của Trạch, cậu thuận thế trèo lên, cả người con mèo giống như chiếc mặt dây chuyền mà lúc lắc trong không trung.
Trạch há miệng ra, cuối cùng khẽ gọi một tiếng: “Nhiên Nhiên?”
Mèo con không lên tiếng, đuôi cậu xù lên thành một cục, cắn chặt răng, bốn móng vuốt dùng sức từng chút một trèo lên lưng Trạch.
Chú chó lớn sợ cậu ngã bị thương, vội vàng nằm rạp xuống đất, để mèo con có thể ổn định trèo lên lưng anh.
Nhiên Nhiên cũng không khách sáo với anh, cậu tức giận phừng phừng trèo lên đầu chú chó lớn xong cắn tai anh: “Anh không cần em nữa phải không?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-mat-khoi-than-the-thieu-gia-that-anh-phat-dien/2911021/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.