Thời gian từng chút trôi qua, một người một thỏ như bị người ta yểm bùa, đứng im bất động, cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, giọng nói của Lâm mụ mụ vang lên,
“Tướng quân, cơm đã xong, có thể dùng bữa rồi!”
……
“À… ồ, được!” Thẩm Côn mới hoàn hồn, tại sao mình đột nhiên nghe được giọng nói của một con thỏ, hơn nữa, hơn nữa… lại nói tiếng người!
Đến bây giờ Thẩm Côn vẫn không dám tin vào tai mình, cho đến khi nghe thấy Thỏ Tuyết lại phát ra tiếng,
【Tên này làm sao vậy? Sao biểu hiện của hắn lại kỳ lạ như vậy, nhưng thần y Thạch Nam Tử sắp đến phủ rồi, vết thương của ta sắp được cứu rồi, mấy ngày nay đau c.h.ế.t ta…】
Đầu Thẩm Côn như muốn nổ tung, nghĩ tới nghĩ lui chẳng lẽ là do vừa rồi mình vô tình uống phải m.á.u của nó??
Đúng rồi, đúng rồi, chính là như vậy, nếu không chuyện này cũng không thể giải thích được, Thỏ Tuyết ơi Thỏ Tuyết, ngươi đúng là thần vật!!
Nhưng, con thỏ béo này làm sao biết Thạch Nam Tử sắp đến?
Đang lúc Thẩm Côn suy nghĩ miên man, Đại Đông từ ngoài viện vội vàng đến báo, giọng nói mang theo niềm vui không giấu được,
“Tướng quân, tướng quân, thần y đến rồi, thần y đến rồi!!”
“Hả?? Thật sự đến rồi!” Thẩm Côn lập tức đứng dậy sải bước ra cửa, nhìn lão già nhỏ gầy bước vào từ cửa giữa, trông bình thường, gầy gò, chỉ có đôi mắt lộ ra vẻ tinh ranh.
“Ngươi… chính là thần y Thạch Nam Tử?” Thẩm Côn dừng lại một chút.
Lão già
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-bia-do-dan-co-dua-vao-viec-doc-tam-de-bao-ve-minh/1288042/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.