Trước đây lướt web từng thấy hình ảnh tương tự, chắc là cô không nhận nhầm.
Nhìn nồi canh đang sôi ùng ục với đám lá xanh mướt bên trong, Tiết Linh bắt đầu thấy thiếu tự tin.
“Anh biết nhận ra rau dại à?” Cô hỏi.
“Không biết.” Văn Cửu Tắc thản nhiên trả lời.
Không biết còn nói giống với không giống cái gì! Tiết Linh tức giận ném muôi vào nồi, ra hiệu cho anh im miệng mà ăn cho ngoan.
Sau đó, cô lại đứng dậy, đi nhổ thêm mấy nắm rau dại mang về, quẳng cả vào nồi.
Chưa kịp ăn được miếng thịt ngỗng nào, Văn Cửu Tắc đã chén no nê cả bụng rau.
Trời dần tối, thịt ngỗng cuối cùng cũng được hầm chín. Văn Cửu Tắc ngồi cạnh nồi, dùng đũa gắp từng miếng thịt.
Tiết Linh ngồi kế bên góp vui, chỉ chỗ này ngon, chỗ kia mềm, chen vào để có cảm giác đang cùng ăn.
Hoàng hôn phủ lên bầu trời một dải màu rực rỡ: vàng óng, cam đỏ, đẹp đến mức như thiêu đốt cả bầu trời.
Đốt cháy xong, sẽ là màn đêm ập đến.
Tuy Văn Cửu Tắc đã bảo để Tiết Linh canh gác, nhưng đến khi trời tối, anh cũng không để cô canh một mình mà ngồi bên cạnh cô rất lâu.
Tiết Linh giục anh đi ngủ, anh đáp: “Ăn no quá, no đến không ngủ được.”
Cái gọi là “tiêu thực” ấy, kéo dài tới tận nửa đêm mới chịu ngủ.
Hôm sau trời nắng đẹp. Từ căn cứ có một chiếc xe chạy ra, từ từ tiến gần đến chiếc xe của họ.
Người đến là đội trưởng của đoàn xe. Trước đó từng vài lần trò chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708538/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.