Bên ngoài đang mưa lớn, tóc và quần của anh đều ướt sũng.
Tiết Linh vội vàng chạy đến hỏi anh sao lại tới đây, anh nói: “Không phải em tìm tôi qua điện thoại à, thấy em không nói rõ có chuyện gì, nên tôi qua luôn.”
Tiết Linh không tiện nói thật là chỉ vì chợt nhớ ra mình vẫn còn một người bạn trai, nên lịch sự nhắn tin trò chuyện một chút.
Văn Cửu Tắc vẫn đang chờ cô nói chuyện chính, cô cố nghĩ ra một câu: “Vậy trưa nay tụi mình cùng ăn cơm đi.”
Có vẻ từ sau lần đó, anh mặc định việc cô nhắn tin cho anh chính là vì muốn gặp anh.
Lần Tiết Linh đến thư viện, thấy hoàng hôn nơi chân trời quá đẹp, chụp một tấm gửi cho anh, anh lập tức sẽ bước theo ánh chiều tà mà đến bên cô.
Rồi với bộ dạng như vừa mới ngủ dậy, tóc tai rối bù, lười biếng hỏi cô: “Gọi tôi có việc gì?”
Tiết Linh sẽ nói: “Ra sân thể dục đi dạo một vòng nhé.”
Đi chơi với bạn, thấy cái gì thú vị liền chụp ảnh gửi cho anh.
Văn Cửu Tắc sẽ hỏi thẳng: “Ở đâu đấy?”
Tiết Linh lập tức hiểu ý anh, vội vàng nhắn lại: “Đừng tới!”
Cô còn phải ăn với bạn, không có thời gian rảnh cho anh.
Sau này hai người thân thiết hơn, Tiết Linh hỏi anh: “Sao lần nào cũng nhắn tin cụt lủn vậy?”
Anh nói: “Lười gõ chữ.”
Giờ biến thành zombie rồi, rõ ràng có thể nói nhưng vẫn cố nhịn, cả buổi tối nhắn mấy nghìn chữ để trò chuyện.
Lúc này thì lại không lười nữa.
Cả nhóm nghỉ lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708553/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.