Dĩ nhiên rồi, còn không phải thì là gì?
Tiết Linh: “... Anh âm thầm hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy khi em không biết à?”
Văn Cửu Tắc nghiêng người lại gần, tiếp tục dùng chiếc máy tính bảng của cô để gõ: “Đúng là âm thầm... cùng em đi làm nhiệm vụ.”
Hai chữ “âm thầm” rõ ràng không cùng một nghĩa.
Tiết Linh ngẫm một chút mới hiểu ra.
Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô đưa tay định gãi đầu.
Nhưng lại bị Văn Cửu Tắc ngăn lại.
“Hiện tại móng tay em rất sắc, đừng cào lên đầu, coi chừng lột cả da đầu ra đấy.”
Anh vừa nói, ánh mắt cô lại không nhịn được mà nhìn xuống cái chấm đỏ nhỏ dưới mắt anh - vết cô mới chọc lúc nãy.
Ban nãy không để ý thì không thấy, giờ Tiết Linh nhìn kỹ lại, da thịt trắng xanh lộ ra bên ngoài của Văn Cửu Tắc có rất nhiều vết xước. Chẳng lẽ đều là do cô gây ra?
Cô nhìn mấy đầu ngón tay của mình, đưa ra so sánh thử.
Văn Cửu Tắc kéo tay cô xuống: “Nhiều vết là do làm nhiệm vụ mà có.”
Ánh mắt Tiết Linh rơi xuống cổ tay còn lại không đeo đồng hồ của anh, trên đó khóa một chiếc còng tay bằng bạc. Đầu còn lại của chiếc còng lủng lẳng, không khóa vào đâu, lắc lư theo chuyển động của anh.
Không lẽ... đây là thứ dùng để còng cô lại?
Chính là cái đó! Trên cổ tay cô vẫn còn vết hằn đây này.
Cô ngồi đối diện Văn Cửu Tắc, hai tay đặt lên đùi anh, có hơi lúng túng không biết nên mở miệng thế nào.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708578/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.