“Đo kiểm độ hoạt hóa virus... bằng 0, hết cách rồi, mấy người này dù có giải đông cũng không thể hồi tỉnh lại được nữa.”
“Đội trưởng, trong căn phòng sâu bên trong còn một buồng đông lạnh, nhưng không có mã số.”
Buồng đông lạnh không có mã số thường không phải do chính phủ cấp, mà là do cá nhân tự ý thực hiện. Chuyện này từ trước đến nay vẫn không thể cấm tuyệt đối.
Qua cửa kính bán trong suốt của buồng đông lạnh, một thành viên đội nghiên cứu nhìn thấy cơ thể người mang virus bên trong. Thân thể đó gầy trơ xương, khô đét, biến dạng đến mức không còn nhận ra nổi hình người.
“Đông lâu đến mức này rồi... chắc cũng không cần giải đông nữa đâu nhỉ, độ hoạt hóa virus chắc chắn bằng không, không thể hồi sinh được.”
Một người nói.
Nhưng đội trưởng lại lên tiếng: “Vẫn phải đo. Quy trình là quy trình.”
Một thành viên lấy máy ra, mở buồng đông lạnh, đặt thiết bị lên vùng đầu của người bị đông lạnh.
“Trời ơi! Đội trưởng, anh mau nhìn! Độ hoạt hóa virus của cô ấy cao quá!”
“Đạt tiêu chuẩn hồi sinh rồi. Đưa về.”
…
Một giấc ngủ dài không thể dùng từ ngữ để hình dung, cô mở mắt ra.
Trước mắt là những bóng người mờ mờ lay động.
“Cô ấy đã tỉnh rồi… trước tiên kiểm tra... chức năng…”
“Nói chuyện… tên là gì…”
Cô nghe thấy những âm thanh ấy, nhưng não bộ trong phút chốc không tiếp nhận nổi. Có ai đó kiên nhẫn hỏi đi hỏi lại bên tai cô.
“Tên cô là gì, còn nhớ không?”
Tên? Cô cố gắng lục tìm trong cái đầu trống rỗng, cuối cùng mấp máy môi, phát ra hai tiếng gần như không nghe rõ: “...Tiếu Tiếu.”
“Vậy à, cô tên là Tiếu Tiếu? Còn nhớ mình bao nhiêu tuổi không, sinh năm nào? Bị đông lạnh từ năm nào?”
Cô lại phải mất một lúc lâu mới hiểu được câu hỏi, nhưng giờ phút này cô giống như một cái túi rỗng, lục mãi cũng không tìm được bất kỳ thứ gì.
Bên cạnh có giọng nữ nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là tạm thời thôi. Có thể do cô bị đông lạnh quá lâu. Nhiều người mới tỉnh lại đều như vậy. Sau hai đợt điều trị nữa là sẽ nhớ lại thôi.”
Cô nghe giọng nói nhẹ nhàng bên tai, từ từ cúi đầu nhìn bàn tay mình, khẽ “à” lên một tiếng ngây ngốc.
“Yên tâm, độ hoạt hóa virus trong cơ thể cô rất cao. Hiệu quả hồi sinh cũng sẽ rất tốt, có thể khôi phục gần như hình dáng bình thường.”
“Đừng vội, não cô chỉ vừa ‘khởi động’ lại, cần một chút thời gian để hồi phục…”
Cô lại cảm thấy một cơn buồn ngủ dữ dội ập tới, nhẹ gật đầu, nghiêng đầu ngủ tiếp.
Bác sĩ phụ trách cô là bác sĩ Giản rời khỏi phòng bệnh đặc biệt, quay về văn phòng.
Có người hỏi: “Bác sĩ Giản, bệnh nhân giải đông của chị hôm nay thế nào rồi?”
“Tỉnh thì có tỉnh, nhưng vẫn còn trong giai đoạn lơ mơ, chưa nhớ được gì, cũng chưa thể giao tiếp bình thường. Chắc phải điều trị thêm hai lần nữa mới được.”
Bác sĩ Giản nói: “Khu Tĩnh Hải mình điều kiện y tế thua xa mấy khu khác, công nghệ hồi sinh tốt nhất vẫn là ở Viện Nghiên cứu số Một bên khu A.”
Một đồng nghiệp cười: “Ai mà chẳng biết bên đó giỏi nhất, nhưng đâu phải ai cũng đủ tiêu chuẩn được chuyển đến đó. Người này tôi nghe nói thậm chí còn không có mã số buồng đông lạnh, đến Viện Nghiên cứu khu mình cũng không nhận, gửi thẳng về bệnh viện mình luôn.”
“Bác sĩ Giản tốt bụng, mới nhận điều trị cho người như vậy. Nhưng tôi nói thật, lỡ hồi sinh thất bại, ai chi trả viện phí? Lúc đó bác sĩ Giản là người chịu lỗ lớn nhất đấy.”
Bác sĩ Giản chỉ nói: “Tôi thấy cô ấy còn trẻ, chắc cũng cỡ tuổi con tôi thôi. Có thể giúp thì cứ cố giúp một chút.”
“Cái gì mà cỡ tuổi con chị chứ, người bị đông lạnh tính tuổi sao được? Biết đâu cô ta còn lớn tuổi hơn chị mấy chục năm rồi ấy.”
Trong văn phòng có người bật cười.
Hồi mấy khu còn chưa nghiên cứu ra thuốc khống chế virus zombie, từng có thời kỳ họ phải đông lạnh hàng loạt người nhiễm. Đỉnh điểm giải đông rơi vào vài chục năm trước, nên bây giờ ai cũng thấy chuyện này quá đỗi bình thường.
Dạo gần đây càng hiếm hơn, mỗi năm chỉ phát hiện vài ca, thường là bị “lọt lưới”, nằm trong tàn tích cũ kỹ nào đó.
Những người nhiễm virus được giải đông và tỉnh lại, ngày nay thường được gọi là “người bất tử”.
Họ sau khi được giải đông, dùng thiết bị kích hoạt virus trong cơ thể, phối hợp thuốc đặc chế, có thể tái tạo lại cơ thể. Quá trình đó vừa giống như lột xác, lại vừa như xác c.h.ế.t sống dậy, nên được gọi là “hồi sinh”.
Người hồi sinh thường sẽ quay về trạng thái cơ thể lúc bị đông lạnh, không còn lão hóa, thân thể cứng rắn như thép, sức lực vượt trội, sống dựa vào việc định kỳ tiêm virus tế bào hoạt tính đặc biệt.
Nghe có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng không phải người hồi sinh nào cũng sống tốt. Nếu hồi sinh thất bại, cơ thể không đạt yêu cầu lý tưởng, thì phải tốn nhiều loại thuốc quý để tiếp tục “sửa chữa”.
Trường hợp bệnh nhân của bác sĩ Giản, không có danh tính rõ ràng, Viện Nghiên cứu khu Tĩnh Hải đương nhiên không tài trợ giải đông. Mà công nghệ hồi sinh bên bệnh viện này thì yếu kém, sau này rất có thể sẽ nợ một khoản viện phí lớn.
Bác sĩ Giản mấy hôm trước cũng lo điều đó. Nhưng hôm nay, khi cầm được dữ liệu virus của người này, trong đầu bà lại nảy ra một suy nghĩ mới.
Bà từng làm điều trị hồi sinh, đã tiếp xúc với không ít dữ liệu sinh học của người nhiễm virus, nhưng chưa từng thấy một trường hợp nào kỳ lạ như vậy.
Có lẽ... bà có thể gửi dữ liệu này đến Viện Nghiên cứu số Một ở khu Bắc Phong. Bên khu A là nơi nghiên cứu virus chuyên sâu nhất, có thể họ sẽ vì dữ liệu dị thường này mà đồng ý tiếp nhận điều trị miễn phí.
Nếu được điều trị ở khu A thì đương nhiên tốt hơn nhiều so với ở đây.
“Tiếu Tiếu, hôm nay cảm thấy thế nào rồi? Nói cho cô một tin vui nhé, Viện Nghiên cứu khu Bắc Phong đã đồng ý tiếp nhận điều trị cho cô, họ sẽ đến đón cô sớm thôi.”
Người được gọi là Tiếu Tiếu vẫn còn mơ màng, không rõ có nghe hiểu hay không. Cô khẽ đặt bàn tay khô khốc của mình lên tay bác sĩ Giản.
Bác sĩ Giản nhẹ giọng: “Đừng lo, cô là một đứa trẻ may mắn. Họ sẽ chữa cho cô thật tốt.”
“Không biết cô bị đông lạnh từ năm nào, đã ngủ bao lâu... nhưng cô đã kiên cường sống đến hôm nay rồi. Từ giờ mọi chuyện nhất định sẽ suôn sẻ thôi.”
Bắc Phong là khu xếp hạng nhất trong bảy khu cư trú. Diện tích lớn nhất, khoa học kỹ thuật phát triển, sở hữu mọi thứ tiên tiến nhất.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.