“Đo kiểm độ hoạt hóa virus... bằng 0, hết cách rồi, mấy người này dù có giải đông cũng không thể hồi tỉnh lại được nữa.”
“Đội trưởng, trong căn phòng sâu bên trong còn một buồng đông lạnh, nhưng không có mã số.”
Buồng đông lạnh không có mã số thường không phải do chính phủ cấp, mà là do cá nhân tự ý thực hiện. Chuyện này từ trước đến nay vẫn không thể cấm tuyệt đối.
Qua cửa kính bán trong suốt của buồng đông lạnh, một thành viên đội nghiên cứu nhìn thấy cơ thể người mang virus bên trong. Thân thể đó gầy trơ xương, khô đét, biến dạng đến mức không còn nhận ra nổi hình người.
“Đông lâu đến mức này rồi... chắc cũng không cần giải đông nữa đâu nhỉ, độ hoạt hóa virus chắc chắn bằng không, không thể hồi sinh được.”
Một người nói.
Nhưng đội trưởng lại lên tiếng: “Vẫn phải đo. Quy trình là quy trình.”
Một thành viên lấy máy ra, mở buồng đông lạnh, đặt thiết bị lên vùng đầu của người bị đông lạnh.
“Trời ơi! Đội trưởng, anh mau nhìn! Độ hoạt hóa virus của cô ấy cao quá!”
“Đạt tiêu chuẩn hồi sinh rồi. Đưa về.”
…
Một giấc ngủ dài không thể dùng từ ngữ để hình dung, cô mở mắt ra.
Trước mắt là những bóng người mờ mờ lay động.
“Cô ấy đã tỉnh rồi… trước tiên kiểm tra... chức năng…”
“Nói chuyện… tên là gì…”
Cô nghe thấy những âm thanh ấy, nhưng não bộ trong phút chốc không tiếp nhận nổi. Có ai đó kiên nhẫn hỏi đi hỏi lại bên tai cô.
“Tên cô là gì, còn nhớ không?”
Tên? Cô cố gắng lục tìm trong cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708589/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.