Anh nắm lấy tay Tiết Linh, quan sát bàn tay đã đeo nhẫn của cô, sau đó lại cúi đầu ngửi mùi hương trên người cô, ánh mắt lại đảo quanh ngôi nhà mới lạ này như đang tìm kiếm điều gì.
Tiết Linh ngơ ngác bị anh làm cho rối tung lên, vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Anh làm sao thế?”
Ai lại có kiểu phản ứng như vậy khi nhận được hoa chứ?
Văn Cửu Tắc không trả lời, lấy thiết bị liên lạc ra gọi cho một người:
“Sáng nay tôi đến chỗ các anh đón Tiết Linh đi, đúng không?”
Đầu dây bên kia ngạc nhiên: “Đúng vậy, sao thế? Tiết Linh có vấn đề gì à?”
Văn Cửu Tắc không trả lời, lập tức gọi một cuộc khác:
“Vừa nãy tôi với Tiết Linh đăng ký kết hôn ở chỗ quản lý, anh thấy rồi chứ?”
“Dĩ nhiên thấy, văn phòng tôi ở ngay cạnh đó, sao, giờ gọi cho tôi là muốn chia sẻ niềm vui à? Không lẽ còn định đòi quà cưới từ tôi?”
Sau khi xác nhận xong, anh mới thở phào, nhìn lại cô:
“Hôm nay em đối xử với anh tốt bất thường, cả ngày không cáu gắt, còn chủ động đòi đăng ký, rồi lại tặng nhẫn tặng hoa...”
Tiết Linh dở khóc dở cười: “Anh tưởng mình đang nằm mơ à?”
“Em chỉ thấy anh tìm em khổ quá rồi, muốn tặng anh chút gì đó, có cần phải như vậy không?”
Cô vừa buồn cười vừa thấy thương, kéo đầu anh xuống, hôn nhẹ lên mặt anh.
“Em đang sống sờ sờ ở đây, anh còn nghĩ là giả?”
“…”
“Văn Cửu Tắc, anh bị ngu đi một chút rồi phải không?”
“Ừ, đầu óc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708604/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.