Trợ lý nhắc nhở: “Là Tiết Linh cầu hôn trước đấy ạ, chiếc nhẫn là do cô ấy tặng.”
Cao Ninh Hải: “…”
Vị trí trong gia đình này, rõ ràng quá rồi còn gì.
Ông ta dứt khoát nói: “Lưu lại số liên lạc của Tiết Linh đó, sau này có việc gì cứ liên hệ với cô ấy trước.”
Nói xong, ông ta tự tay viết đơn xin nghỉ phép cho Văn Cửu Tắc, rồi ký tên.
Từ khi ông ta lên làm đội trưởng, Văn Cửu Tắc đã bắt đầu hành trình tìm người. Bao năm rồi, thôi thì nhường anh một lần cũng chẳng sao.
“Cưới được vợ đâu phải dễ, bảo sao lúc nãy gọi điện thì cậu ta cáu ầm lên. Chắc giờ đang đi hưởng tuần trăng mật, làm gì có thời gian quan tâm tôi.” Cao Ninh Hải cảm khái.
Lúc này, Văn Cửu Tắc – người vừa bước sang ngày thứ hai của hôn nhân – lại đang trên đường đi viếng mộ.
Mộ của Văn Y nằm ở rìa khu A, một vùng ngoại ô có quy hoạch thành điểm tham quan vừa phải, không cần vé vào cửa, cũng không thu phí dịch vụ gì thêm.
Nhưng…
“Sao lại đông thế này?” Tiết Linh kéo tay Văn Cửu Tắc, nhìn dòng người trước mặt – toàn là thanh niên trai gái tấp nập.
Văn Cửu Tắc vừa dập xong cuộc gọi, sắc mặt vẫn chưa tươi lên được, hờ hững đáp: “Đến mùa thi rồi, học sinh kéo nhau tới viếng Văn Y để cầu may. Năm nào cũng thế.”
Sao anh biết năm nào cũng thế? Tiết Linh không hỏi ra thành lời, chỉ dựa vào anh, ngẩng đầu nhìn bức tượng đá trước cổng.
Đó là một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708605/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.