Tiết Linh mang theo hơi lạnh và sương ẩm từ ngoài vào xe: “Đồ đã đưa hết cho chị họ, chúng ta đi được rồi.”
Cô khởi động xe, không ngoảnh lại nhìn căn cứ.
Khi xe chạy lên đường lớn, Tiết Linh bất ngờ nói: “Chị họ bảo mẹ và mợ tối qua không ngủ, rất buồn và lo cho tôi.”
Rồi sao? Em mềm lòng, thấy có lỗi à? Văn Cửu Tắc nghĩ.
“Nhưng lạ lắm, tôi không buồn như tưởng tượng, thậm chí còn thấy… nhẹ nhõm.” Tiết Linh nói.
“Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, mỗi lần họ khen tôi, đều là hiểu chuyện, ngoan ngoãn…”
Bên cạnh vang lên tiếng bút lướt trên giấy, một lát sau, Văn Cửu Tắc đưa sổ, trên đó viết: “Nghe thật đáng thương.”
Tiết Linh không giận, cô cười: “Ừ, đúng là hơi đáng thương.”
Nói chuyện, xe đã lên đường lớn. Cây xanh ven đường từ mùa đông trước bị đốn gần hết làm củi, chỉ còn hai ba cây sót lại.
Tiết Linh mở hé cửa sổ, gió mát mang theo hương ngọt thổi vào xe.
“Tôi ngửi thấy mùi hoa quế, hóa ra hoa quế nở rồi?” Tiết Linh ngạc nhiên.
Văn Cửu Tắc đặt sổ trên đầu gối, nguệch ngoạc mấy nét.
“Hoa quế nở lâu rồi, giờ em mới biết?” Anh viết.
Tiết Linh dừng xe, ra ven đường hái một cành hoa quế nhỏ, đưa cho Văn Cửu Tắc: “Cầm lấy.”
Suốt chặng đường sau, trong xe thoang thoảng hương hoa quế ngọt ngào.
“Anh còn muốn đi du lịch không?” Tiết Linh hỏi.
Không đi nữa – cô gầy thế này, còn chạy đông chạy tây, e là trông còn giống xác khô hơn anh.
“Trời lạnh, không hợp đi du
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708624/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.