Lần này Ti Nguy Lâu không đợi trong sân nữa mà đứng đợi ở ngoài cổng.Nhìn có vẻ nhanh hơn một chút so với trước đây.Sau khi nhìn thấy Ti Du và Lộc Minh từ xa đi đến, anh bèn cất điện thoại, bình thản đứng đó nhìn họ.Ti Du nhìn anh, không khỏi buồn cười.
Quả nhiên là Ti Nguy Lâu đang đợi cậu.Vẻ mặt Lộc Minh bình tĩnh, cậu ta cùng đi với Ti Du đến trước cổng.Đi được vài bước, Lộc Minh dừng lại, cậu ta nhìn Ti Nguy Lâu cười nói: “Chào buổi tối, sao cậu lại ở ngoài này vậy?”Giọng điệu của cậu ta thoải mái, nhưng đôi mắt nhìn Ti Nguy Lâu lại căng thẳng, mang một sự thù địch rõ ràng.Ti Nguy Lâu không có cảm xúc gì, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trầm giọng nói với Lộc Minh: “ Đợi cậu ấy.”Đợi cậu ấy?Đợi ai? Ti Du sao?Tại sao lại đợi cậu ấy?Trong phút chốc, rất nhiều ý nghĩ vạch ra trong đầu Lộc Minh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.Ti Du bước đến bên cạnh Ti Nguy Lâu, quay người lại vẫy tay với Lộc Minh: “Tạm biệt, tôi về tới nơi rồi.”“Này, sáng mai tôi đến đón cậu nha.” Lộc Minh vội vàng hẹn cậu.Ti Du gật đầu: “Cậu thấy tiện thì cứ đến, còn thấy không tiện thì thôi.”“Tiện chứ.”Sao cậu ta lại có thể không tiện được!Ti Nguy Lâu lập tức liếc mắt nhìn Ti Du, đảo mắt nhìn quần áo trên người cậu ta rõ ràng là rộng hơn một size, đột nhiên lạnh lùng nói: “Chiếc áo.”“Sao vậy?” Ti Du ngẩng đầu nhìn anh, ngạc nhiên khi phát hiện hình như Ti Nguy Lâu lạnh lùng hơn bình thường một chút.Ti Nguy Lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-cau-chu-gia-mat-khong-che-nuoc-mat-tro-thanh-van-nguoi-me/1263366/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.