Kết quả của cuộc tranh tài này không có chút bất ngờ nào, trường Trung học số 1 lấy người có số điểm lớn làm người chiến thắng.Mà đội viên tiên phong chủ lực tên Lộc Minh kia đã tự nắm ba mươi hai điểm chỉ với sức một mình bản thân!Còn thẹn gì mà không trở thành MVP* của toàn trường nữa!(*Most Valuable Professional: Người xuất sắc nhất trận hay người giỏi nhất của trận đấu.)Trong nháy mắt, tiếng còi vang lên báo hiệu cuộc thi kết thúc, suýt chút nữa toàn bộ nhà thể thao đều nổ tung lên, tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô như muốn lật trung trần nhà.Tất cả mọi người đều đứng dậy, vỗ tay.Ti Du cũng đứng lên.Cậu nhìn về phía Lộc Minh hơi chút xúc động.
Trước cậu chỉ biết Lộc Minh chơi được bóng, nhưng không nghĩ tới cậu ta lại chơi bóng giỏi như thế.Bây giờ xem ra, cậu ta nói mình muốn vào NBA* cũng có thể không phải đang nằm mơ, mà đó là mục tiêu thật sự của cậu ta.(*National Basketball Association là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.)Ti Nguy Lâu đứng bên cạnh cậu, cũng đang vỗ tay.Anh nghiêng đầu nhìn Ti Du, khóe môi nhẹ kéo lên một chút.Những người yêu thích Ti Du, hình như đều là người xuất sắc.
Nhưng, cậu đáng được họ để ý.Ti Du cảm giác được ánh mắt của anh, cũng nhìn lại về phía anh, hai người nhìn nhau, Ti Nguy Lâu lập tức quay đầu đi.“Ti Du!” Lộc Minh với các đồng đội nói chuyện xong, đã vui vẻ chạy tới chỗ Ti Du trong muôn vàn sự chú ý của mọi người.Ti Du quay đầu nhìn sang.Trên người Lộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-cau-chu-gia-mat-khong-che-nuoc-mat-tro-thanh-van-nguoi-me/1263429/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.