Ban đầu, kế hoạch công tác ba ngày cứ thế bị trì hoãn, Khương Hành và Lục Nghi Xuyên quấn quýt trong khách sạn suốt bảy ngày. Không biết họ đã dùng bao nhiêu cái bao cao su, đến khi kết thúc, Khương Hành nhìn ánh nắng bên ngoài mà suýt rơi nước mắt.
Không biết "con trâu" có kiệt sức không, nhưng "mảnh ruộng" này của cậu thì gần như đã bị cày nát rồi.
Mặc dù có nắng, nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn thấp, gió lạnh cuốn theo những hạt tuyết li ti quất vào mặt. Lục Nghi Xuyên quấn chặt Khương Hành thành một chú chim cánh cụt nhỏ, cuối cùng còn cẩn thận quàng khăn cho cậu. "Còn muốn trượt tuyết nữa không?"
Lần này, Khương Hành thực sự mỏi nhừ cả người, một tuần liền cậu cuối cùng cũng hiểu được cảm giác "toàn thân rã rời" trong tiểu thuyết là như thế nào.
"Trượt cái con khỉ! Bây giờ em đi còn không nổi đây này."
Lục Nghi Xuyên bật cười, "Không sao, thành phố A cũng có khu trượt tuyết, hoặc lần sau lại đi."
Khương Hành chôn cằm trong khăn quàng, trên đầu đội mũ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng trẻo pha chút ửng hồng. "Em không phải năm nào cũng bị thế này chứ?"
Lý An kéo vali bước tới, nhìn hai người đứng sát nhau đầy thân mật thì khựng lại, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt phức tạp.
Lục Nghi Xuyên không nhận ra ánh nhìn đó, chỉ an ủi Khương Hành, "Không đâu, anh đã hỏi rồi, lần này là do em vừa trưởng thành thôi. Qua đợt này, sau này em sẽ như người bình thường."
Khương Hành âm thầm thở phào trong lòng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167787/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.