Tống Chương còn đang ngủ mơ thì bị loạt cuộc gọi liên hoàn của Lục Nghi Xuyên đánh thức. Khó khăn lắm mới đợi được đến cuối tuần, vừa nhìn thấy điện thoại anh ta liền muốn chui sang bên kia mà bóp chết đối phương.
"Lục Nghi Xuyên, cậu tốt nhất là có chuyện sống còn, không thì tôi với cậu không đội trời chung."
Giọng người đàn ông bên kia nhàn nhạt: "Tôi ra ngoài một chuyến, cậu qua trông mèo giúp tôi."
Tống Chương nghẹn họng: "Tôi là bố cậu chắc? Khó khăn lắm mới được nghỉ mà cậu bắt tôi đi trông mèo? Họ Lục kia, tôi khuyên cậu nên làm người đi."
"Tiền tôi chuyển rồi."
Tống Chương liếc điện thoại, cười ngay tắp lự: "Lục gia, cậu chính là bố tôi! Tôi lập tức chạy sang đây."
Tiền có thể khiến một nhân viên văn phòng tươi cười bò ra khỏi giường.
Lúc Tống Chương đến biệt thự, Lục Nghi Xuyên vừa kết thúc buổi tập sáng.
Người đàn ông trong bộ đồ thể thao, lồng ng.ực khẽ phập phồng, gương mặt trắng lạnh phủ một lớp mồ hôi mỏng. Anh đứng trên bậc thềm uống nước, vừa hay nhìn thấy Tống Chương lắc lư chạy xe điện vào cổng.
Anh đưa tay hất lọn tóc ướt lòa xòa trên trán, đôi mắt đen dài hẹp khẽ quét qua hắn ta.
Tống Chương phanh gấp ngay trước sân, tháo mũ bảo hiểm xuống, cười nịnh nọt: "Bố ơi, mèo tổ tông của con đâu?"
Lục Nghi Xuyên ngừng lại một chút, vặn nắp chai: "Đang ngủ." Anh hơi khó hiểu: "Nhà họ Tống sa sút đến mức cậu phải chạy xe điện à?"
"Cũng không đến nỗi đó." Tống Chương đáp: "Giờ này cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167833/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.