"Oa a!"
Tiếng kêu thảm thiết của mèo trắng xé toang màn đêm.
Khi Khương Hành hoàn hồn nhìn xuống, hai con mèo đã quấn lấy nhau đánh túi bụi. Chính xác hơn, là mèo trắng đang bị ăn đòn một chiều.
Kẻ đánh nó là một con mèo đen. Toàn thân nó đen nhánh, không có lấy một sợi lông khác màu, đôi mắt xanh lục âm u. So với con mèo trắng ú nần, nó càng lộ vẻ dẻo dai, linh hoạt. Cái móng vuốt giơ lên, "bốp" thẳng vào mặt mèo trắng, nghe giòn tan.
Mèo trắng lăn lộn dưới đất kêu gào, lông bay tứ tung, nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng bị thương tí nào.
Thấy nó vẫn lăn lộn ăn vạ, mèo đen lại giáng xuống hai cú "bốp bốp": "Đồ ngu! Nhìn xem mày đã làm gì đây?!"
Mèo trắng rên rỉ, không hiểu vì sao mình lại bị đánh.
Khương Hành có chút không nỡ, chủ động lên tiếng: "Xin lỗi nhé, là tôi lừa nó, nên nó mới dẫn chúng tôi đến đây."
Mèo đen nhảy khỏi người mèo trắng, ngồi xổm xuống liếm móng vuốt, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn Khương Hành: "Đồ mèo ngu ngốc, lại đi tin tưởng con người."
Khương Hành ngồi trong lòng thanh mai trúc mã, lên tiếng biện hộ: "Anh ấy rất tốt, sẽ không làm hại mèo đâu."
Nói xong, người đang ôm cậu lập tức nở một nụ cười dịu dàng, thuần khiết, không có lấy một tia sát khí.
Mèo đen có chút do dự, mèo trắng co đầu rụt cổ, không dám hó hé.
Lục Nghi Xuyên không nghe hiểu mèo đen nói gì, nhưng từ phản ứng của Khương Hành, anh có thể đoán được đại khái.
Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167836/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.