Khương Hành là một bé mèo chân ngắn.
Bác sĩ thú y xoay tới xoay lui, kiểm tra từ đầu đến đuôi, cuối cùng mới đưa ra kết luận này.
"Mẹ của nhóc con này chắc cũng là mèo hoang. Chứ với dòng này thì không ai lại bỏ rơi cả. Có khi mẹ nó gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, để lại một bé mèo con tự sinh tồn như vậy... Nó còn sống đến giờ đúng là kỳ tích."
Bác sĩ nhìn lớp lông tơ mới mọc của Khương Hành, đánh giá: "Sơ bộ phán đoán, chắc là một bé mèo Napoleon bạc, mắt hổ phách, lớn lên sẽ rất đẹp. Một bé mèo đẹp thế này mà lang thang bên ngoài... Lục tiên sinh, anh đúng là may mắn."
Nghĩ đến số tiền viện phí mà người đàn ông này chi ra lúc đầu, bác sĩ cười cảm thán: "Mà nói đúng hơn thì là mèo con may mắn gặp được anh, nếu không thì chưa chắc sống nổi."
Lục Nghi Xuyên không nói gì, vẻ mặt cũng chẳng có mấy phần vui vẻ. Khương Hành nhìn thấy, chủ động cọ vào tay anh.
Bộ lông mềm mượt lướt qua cổ tay, Lục Nghi Xuyên lấy lại tinh thần: "Vậy nó tiêm vắc-xin được chưa?"
"Được rồi." Bác sĩ đáp: "Tính ra cũng đến tuổi tiêm. Mà à, giống mèo chân ngắn này thường có vấn đề về xương khớp, lúc chụp X-quang không thấy gì bất thường, nhưng không biết sau này có bị biến dạng không. Anh cứ để ý nhé."
Lục Nghi Xuyên ghi nhớ từng lời, tiện tay gỡ Khương Hành đang bám chặt lấy tay áo anh xuống: "Ngoan, phải tiêm thôi."
Cái đuôi nhỏ cụp xuống ngay lập tức, mèo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167840/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.