Khương Hành ngủ một giấc dậy, phát hiện Lục Nghi Xuyên không có ở đó.
Cậu uốn lưng, duỗi người thật dài trên giường, bàn chân giẫm lên ga trải giường mềm mịn, không nhịn được cào cào vài cái, lập tức làm xước ra mấy sợi chỉ.
Chột dạ thu móng vuốt lại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Vì vậy, cậu nhảy xuống giường, lao đến cào cào vào tấm bảng cào móng điên cuồng một trận, sau đó đuổi theo con chuột điện chạy vài vòng. Đợi đến khi xả hết năng lượng dư thừa, cậu mới hài lòng ngồi xuống ăn sáng.
Chưa ăn được bao nhiêu, cậu bỗng nghe thấy ngoài ban công có tiếng sột soạt.
Khương Hành quay đầu lại, thấy Tam thể nhảy xuống từ cây ngô đồng.
Cậu lập tức chạy ra mở cửa cho nó: "Cậu không phải đã trốn khỏi bệnh viện thú y rồi sao? Sao lại quay về đây?"
Tam thể nhìn chằm chằm vào bữa sáng xa hoa trong bát của Khương Hành, không nhịn được chen cậu sang một bên, cúi đầu ăn luôn.
Khương Hành không có thói quen giữ thức ăn riêng, nhìn thấy bộ dạng lấm lem, bụi bặm của Tam thể, ngược lại còn đẩy cái bát về phía nó.
Sau khi ăn no, Tam thể mới lên tiếng: "Tôi không thích ở đó, nên quay về thôi."
Nó nói rất thản nhiên, nhưng Khương Hành lại ngớ ra: "Nhưng từ bệnh viện về trường phải mất tận nửa tiếng đi xe đấy."
"Thế nên tôi đi bộ hai ngày."
"..."
Trong lòng Khương Hành lặng lẽ giơ ngón tay cái với nữ thần.
Tam thể ngậm cổ mèo con tha ra ngoài phơi nắng.
Ánh mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167849/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.