Có vẻ như đã nhận ra sự miễn cưỡng của cậu, mèo tam thể suy nghĩ một lát, rồi nhượng bộ:
"Thế để tôi tìm cậu trước nhé?"
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Lục Nghi Xuyên không biết bao giờ mới về, hơn nữa trước đó cậu cũng đã đồng ý với mèo tam thể, vậy nên lần này Khương Hành không từ chối.
"Tôi không trốn, tôi đi tìm cậu nhé."
Hai con mèo cùng đến khu rừng nơi chúng đã gặp nhau tối qua. Vào ban ngày, khu rừng này trông không còn đáng sợ như khi màn đêm buông xuống, ngược lại còn toát lên vẻ yên tĩnh khác biệt, rất thích hợp cho những con vật nhỏ chơi đùa.
Được chơi trò trốn tìm mà mình hằng mong ngóng, mèo tam thể phấn khích vô cùng. Vừa đến rừng, nó đã nhảy vọt lên trên, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Những con mèo khác khi tìm bạn thường dựa vào khứu giác. Dù có trốn kỹ đến đâu, chỉ cần lần theo mùi hương là có thể tìm ra dấu vết.
Nhưng Khương Hành thì khác. Cậu là con người biến thành mèo giữa chừng, nên khứu giác hoàn toàn vô dụng. Khi mèo tam thể biến mất trước mắt cậu, tức là nó thực sự biến mất.
Chú mèo con đứng trên mặt đất thở dài nặng nề, híp mắt nhìn lên cây rồi chấp nhận số phận, bắt đầu đi tìm.
May mà đuôi mèo và mèo dường như là hai loài khác nhau. Dù mèo có trốn kỹ đến đâu, cái đuôi xù bông của nó vẫn dễ dàng để lộ. Bộ lông của mèo tam thể khá dài, đuôi của nó giống hệt một chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167873/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.