🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có vẻ như đã nhận ra sự miễn cưỡng của cậu, mèo tam thể suy nghĩ một lát, rồi nhượng bộ:

"Thế để tôi tìm cậu trước nhé?"

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Lục Nghi Xuyên không biết bao giờ mới về, hơn nữa trước đó cậu cũng đã đồng ý với mèo tam thể, vậy nên lần này Khương Hành không từ chối.

"Tôi không trốn, tôi đi tìm cậu nhé."

Hai con mèo cùng đến khu rừng nơi chúng đã gặp nhau tối qua. Vào ban ngày, khu rừng này trông không còn đáng sợ như khi màn đêm buông xuống, ngược lại còn toát lên vẻ yên tĩnh khác biệt, rất thích hợp cho những con vật nhỏ chơi đùa.

Được chơi trò trốn tìm mà mình hằng mong ngóng, mèo tam thể phấn khích vô cùng. Vừa đến rừng, nó đã nhảy vọt lên trên, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Những con mèo khác khi tìm bạn thường dựa vào khứu giác. Dù có trốn kỹ đến đâu, chỉ cần lần theo mùi hương là có thể tìm ra dấu vết.

Nhưng Khương Hành thì khác. Cậu là con người biến thành mèo giữa chừng, nên khứu giác hoàn toàn vô dụng. Khi mèo tam thể biến mất trước mắt cậu, tức là nó thực sự biến mất.

Chú mèo con đứng trên mặt đất thở dài nặng nề, híp mắt nhìn lên cây rồi chấp nhận số phận, bắt đầu đi tìm.

May mà đuôi mèo và mèo dường như là hai loài khác nhau. Dù mèo có trốn kỹ đến đâu, cái đuôi xù bông của nó vẫn dễ dàng để lộ. Bộ lông của mèo tam thể khá dài, đuôi của nó giống hệt một chiếc chổi lông gà, bông xù và cực kỳ bắt mắt.

Khương Hành đi loanh quanh hai vòng cuối cùng cũng thấy cái đuôi dài đang đung đưa giữa không trung.

Tìm vài lần như vậy, mèo tam thể không nhịn được hỏi cậu: "Sao cậu phát hiện ra tôi vậy?"

Khương Hành chỉ vào cái đuôi đang ngoe nguẩy của nó.

Mèo tam thể giơ chân, đè lên cái đuôi nghịch ngợm: "Lần sau tôi tuyệt đối không để cậu phát hiện ra nó nữa."

Nhưng Khương Hành đã nằm ườn trên tảng đá, không muốn động đậy: "Không tìm nữa."

Mèo tam thể đi vòng quanh cậu một vòng, cuối cùng chọn một chỗ rồi nằm xuống: "Cậu trông có vẻ không vui lắm."

"Thế à..." Chú mèo trụi lông gác đầu lên chân, buồn bã thở dài: "Rõ ràng vậy sao?"

"Tôi hỏi cậu một câu được không?" Khương Hành nhìn về phía sinh vật duy nhất mà cậu có thể trò chuyện lúc này: "Giả sử... chỉ là giả sử thôi, cậu có một người bạn. Người bạn đó có một người bạn rất thân, hai người họ cùng nhau lớn lên. Rồi một ngày nọ, người bạn của tôi chết đi, nhưng sau đó lại vô duyên vô cớ sống lại. Nhưng mà không chỉ sống lại, cậu ấy còn biến thành một loài khác, rồi vượt thời gian đến bốn năm sau..."

"Sau đó... cậu ấy phát hiện người bạn thân của mình dường như đã thay đổi. Không rõ là thay đổi ở đâu, nhưng cảm giác cứ kỳ lạ."

Mèo tam thể nghiêng đầu khó hiểu: "Vậy cậu muốn hỏi gì?"

"Tôi..." Khương Hành mấp máy môi, "Tôi cũng không biết mình muốn hỏi gì. Có thể... đại khái là... cậu ấy muốn biết người bạn kia thay đổi có phải là do cậu ấy không?"

"Ồ." Mèo tam thể đáp: "Thì hỏi thẳng nó đi."

Khương Hành nghẹn lời: "Chuyện không đơn giản như vậy..."

"Bạn cậu chẳng lẽ ngại hỏi hả? Không sao, nể tình cậu chơi trốn tìm với tôi, bản mèo có thể giúp hỏi nó. Nếu nó không chịu nói, thì cứ đánh một trận là được."

Khương Hành: "..."

Mèo tam thể lại nói: "Đánh một trận không được thì đánh hai trận."

Khương Hành dường như đã hiểu tại sao nó lại thành mèo hoang.

Cậu cố gắng giải thích: "Đánh nhau không giải quyết được vấn đề. Hơn nữa, người bạn đó của tôi đã biến thành một loài khác. Cậu ấy là mèo, còn bạn của cậu ấy là người."

"Là hai chân à..." Mèo tam thể híp mắt, "Cậu cứ nhào vào lòng hắn, hắn nhất định sẽ nói hết."

Khương Hành: "..."

Cậu xem như hiểu ra, hỏi mèo tam thể cũng chẳng thu được gì hữu ích.

Động vật so với con người thì thẳng thắn hơn nhiều. Yêu hay ghét đều rõ ràng, không giống như con người, lúc nào cũng do dự, cân nhắc trước sau.

Sau khi nằm phơi nắng một lúc, mèo tam thể nhiệt tình rủ Khương Hành ra hồ bắt cá.

Khương Hành suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Không phải vì cậu muốn bắt cá, mà vì cậu chưa bao giờ thấy mèo bắt cá như thế nào.

Mèo tam thể nhắc đến cái hồ mà cậu gặp hôm qua khi đi ra khỏi sân trường. Hồ này có nuôi cá chép, thường xuyên được sinh viên cho ăn đến mức béo ú, bơi cũng không nổi.

Mèo tam thể ngồi xổm bên bờ hồ chọn cá, Khương Hành nhân cơ hội nhìn mình phản chiếu trên mặt nước.

Bộ lông bị cạo đi cuối cùng cũng mọc lên một lớp ngắn tủn, nhưng vì mọc quá chậm nên nếu không nhìn kỹ thì chẳng thấy rõ.

Gần hai tuần rồi mà chỉ tiến triển được chừng này, Khương Hành đã có linh cảm về diện mạo của mình trong vài tháng tới.

Xấu quá.

Xấu đến mức cậu chẳng muốn đến gặp Lục Nghi Xuyên.

Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân với cái đầu trụi lủi chạy đến trước mặt Lục Nghi Xuyên rồi nói "Chào! Tôi là Khương Hành", sau đó Lục Nghi Xuyên ôm cậu khóc lóc thảm thiết...

Cảnh tượng đó đẹp quá mức, Khương Hành nổi da gà đầy mình.

Thôi kệ đi, đợi đến khi lông cậu mọc dài đã rồi tính sau.

Không hổ danh là mỹ nhân mèo, mèo tam thể mới chơi ở bờ hồ một lúc mà từ trong bụi cỏ đã lục tục lộ ra mấy cái đầu mèo khác, tất cả đều nhìn nó chằm chằm. Nhưng không biết vì lý do gì, bọn chúng chỉ dám nhìn mà không dám lại gần.

Khương Hành liếc qua, rõ ràng chỉ thấy mình và mèo tam thể ở bờ hồ, nhưng không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an.

Vài giây sau, cuối cùng cậu cũng chậm chạp nhận ra một luồng sát khí sau lưng. Khương Hành quay đầu lại, thấy đôi mắt phát sáng trong bụi cỏ.

Cậu không biết rằng với loài mèo, việc nhìn thẳng vào mắt nhau là hành động mang tính khiêu khích. Cậu chỉ cảm thấy đôi mắt đó có chút quen thuộc, không kiềm chế được mà nhìn lâu hơn hai lần.

Chính vì hai cái liếc mắt này, con mèo cam vốn ẩn trong bụi cỏ bỗng lao thẳng về phía cậu.

Động tác này, tư thế này, ngoài con mèo cam từng đuổi cậu hôm nọ thì còn ai vào đây nữa!

"Meo oaaao!!"

Khương Hành hét lên một tiếng, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng cậu chỉ là một con mèo con, làm sao có thể chạy nhanh hơn trùm săn mồi trong loài mèo là mèo cam? Chưa được mấy bước, cậu đã bị nó vồ ngã.

Khương Hành bị đ.è xu.ống bãi cỏ gần hồ, bùn đất ướt sũng bám đầy thân, chỉ còn cách mép hồ chưa đầy nửa mét.

"Meooo!!"

Cứu mạng với!!

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cú vồ mạnh mẽ đã hất mèo cam ra xa.

Mèo tam thể ngoạm lấy gáy Khương Hành, quăng cậu ra sau lưng rồi gầm gừ với mèo cam: "Biến đi!"

Mèo cam lồm cồm bò dậy, nhìn mèo tam thể đang bảo vệ Khương Hành, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Cậu bảo vệ nó? Nó xấu thế mà cậu cũng bảo vệ à?"

Khương Hành: "..."

Không lẽ còn công kích ngoại hình nữa?

Mèo tam thể nhìn chằm chằm mèo cam, ánh mắt không chút thiện cảm: "Nó là bạn tôi."

Mèo cam nhìn Khương Hành đang lăn lộn trên bãi cỏ, cố gắng chà xát để làm sạch bùn đất trên người.

Thực lực yếu, ngoại hình xấu, thậm chí còn không biết tự li.ếm lông.

Mèo cam cảm thấy bị tổn thương sâu sắc:

"Cậu còn sẵn sàng làm bạn với nó, tại sao lại không đồng ý với tôi? Tôi có điểm nào thua con mèo xấu xí đó chứ?"

Mèo tam thể tỏ vẻ ghét bỏ:

"Cậu quá thô lỗ, chẳng có chút tao nhã nào cả."

Mèo cam nghẹn lời.

Khương Hành lặng lẽ dừng động tác, ánh mắt lướt qua hai con mèo.

Mèo cam lên tiếng:

"Tôi là con mèo giỏi nhất ở đây!"

Mèo tam thể: "Giỏi có tác dụng gì? Không hề lịch lãm chút nào."

Mèo cam: "Tôi khỏe nhất! Chỉ cần cậu đồng ý thân với tôi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho!"

Mèo tam thể lạnh lùng đáp: "Không cần."

Mèo cam vẫn không từ bỏ:

"Tôi còn có thể chơi trốn tìm với cậu. Cậu không phải rất thích trốn để những con mèo khác đi tìm sao? Lần nào tôi cũng là con đầu tiên tìm thấy cậu, đúng không?"

Mèo tam thể tặng thẳng một cái tát.

Lúc này Khương Hành cuối cùng cũng hiểu vì sao mèo tam thể không thích mèo cam. Nhưng cậu không định nói ra. Cậu là một con mèo thù dai, mèo cam đã cào cậu hai lần, cậu đều ghi nhớ hết.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Mèo cam bị cái tát làm cho ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng thì mèo tam thể đã ngậm Khương Hành đi mất.

Khương Hành trên người quá bẩn, mèo tam thể nhìn một lúc thấy khó chịu, cúi đầu định giúp cậu li.ếm lông, nhưng bị cậu từ chối.

Trước đó đại hoàng giúp cậu li.ếm còn tạm được, nhưng đổi thành mèo tam thể – một "cô gái" xinh đẹp trẻ trung thế này, cậu không thể làm ra hành vi tàn bạo như thế được.

Mèo cái cũng là cái.

Cậu định nhảy xuống hồ tự tắm, nhưng nghĩ đến kỹ năng bơi chó bơi mèo của mình, cậu không dám chắc liệu mình có thể trèo lên bờ lại không.

Thế là đành tiếc nuối bỏ qua, quyết định đợi Lục Nghi Xuyên về rồi nhờ hắn tắm cho.

Dù sao hắn cũng đã nói tối nay sẽ dẫn cậu đi tắm.

Khi Lục Nghi Xuyên trở về, hắn phát hiện con mèo xám ban đầu đã biến thành một con mèo vàng.

Hắn đặt tay lên tay nắm cửa, nhìn con mèo ngoan ngoãn ngồi chờ trên ban công, trong chốc lát có chút nghi ngờ liệu mình có đi nhầm phòng ký túc xá không.

Hắn ngẩng đầu nhìn, số phòng đúng, cách bài trí bên trong cũng không sai, chỉ là con mèo này...

Mới chỉ ra ngoài có một buổi chiều ngắn ngủi, tại sao lúc về lại biến thành thế này?

Nhìn thấy hắn, Khương Hành kêu lên một tiếng, vì có chút chột dạ nên giọng cậu nghe có vẻ mềm nhũn.

Lục Nghi Xuyên mất vài giây mới tiếp nhận hiện thực này.

Hắn đóng cửa lại, bước đến chỗ ban công.

Con mèo nhỏ có lẽ cũng biết mình rất bẩn, chỉ ngoan ngoãn nằm trên ban công, không vào trong nhà. Trên sàn ban công in đầy dấu chân mèo hình hoa mai, kéo dài đến gốc cây ngô đồng bên ngoài ban công.

Lục Nghi Xuyên đại khái đã hiểu chỗ bùn này từ đâu ra.

"Đi đánh nhau à?"

Mèo ngồi xổm trước mặt hắn kêu liên tục, như đang kể lể oan ức, nhưng Lục Nghi Xuyên nghe chẳng hiểu gì.

Hắn nhìn con mèo bẩn thỉu, có cảm giác nhức đầu y như lần đầu gặp cậu.

Hộp giấy lúc trước dùng để đựng cậu đã để lại bệnh viện thú y, Lục Nghi Xuyên chỉ có thể kiếm một hộp giấy khác để đặt cậu vào.

"Xem ra phải mang cậu đi tắm trước rồi."

Hắn vừa ôm con mèo vào nhà thì Triệu Sóc đẩy cửa bước vào:

"Anh Lục, đi ăn cơm chung không?"

Lục Nghi Xuyên giơ chiếc hộp trong tay lên:

"Chắc không đi được rồi."

Triệu Sóc cúi đầu nhìn:

"Hơ! Đây là sinh vật gì thế?"

Khương Hành: "..."

Lục Nghi Xuyên dừng một chút, nói:

"Nó là một con mèo."

"Hả?" Triệu Sóc gãi đầu: "Mèo trông như thế này sao?"

Khương Hành nhe răng với cậu ta.

Cậu còn tưởng cậu ta trông sáng sủa, ai ngờ lại vô duyên như vậy!

Triệu Sóc cảm thấy thú vị, cũng không vội đi ăn nữa, quyết định theo Lục Nghi Xuyên đi tắm cho mèo.

Ngay trước cổng trường có tiệm thú cưng, giờ này không có nhiều khách, Khương Hành vừa vào đã bị bế đặt vào chậu nước.

Nhân viên điều chỉnh nhiệt độ nước, Khương Hành liền tìm một chỗ nằm xuống, vẻ mặt u ám, hiển nhiên là vừa bị lời của Triệu Sóc làm tổn thương sâu sắc.

Triệu Sóc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cậu:

"Anh Lục, từ khi nào anh nuôi mèo thế? Sao con mèo này nhìn kỳ lạ vậy?"

"Kỳ lạ lắm à?" Lục Nghi Xuyên khẽ nhấc mí mắt: "Có lẽ là do nó bị cạo lông rồi."

"Thảo nào... Tôi nói trông sao mà giống chuột con thế này."

Nhân viên bắt đầu tắm cho mèo, hai người họ lùi ra sau một chút.

Triệu Sóc như chợt nhớ ra gì đó, hỏi:

"À đúng rồi, mấy hôm trước anh đi đâu thế? Tìm hoài mà không thấy."

Thấy Lục Nghi Xuyên không nói gì, cậu ta tiếp tục:

"Còn nữa, hôm qua tôi gặp em trai anh trong trường, cậu ấy hỏi tôi anh đang làm gì. Tôi thấy cậu ấy cũng quan tâm anh ghê đấy."

Mắt Khương Hành đang nhắm nghiền bỗng mở bừng ra.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.