Bệnh FIP không chỉ cần tiêm thuốc đặc trị mà còn phải uống thuốc hàng ngày, nếu mèo không có cảm giác thèm ăn thì thậm chí phải ép ăn.
Nhưng may mắn thay, Khương Hành không phải là một con mèo thực sự. Cậu biết rằng tiêm thuốc và uống thuốc là để chữa bệnh cho mình, nên vô cùng hợp tác.
Bình thường, người chăm sóc đám mèo chó trong bệnh viện là chị trợ lý. Chị chưa bao giờ thấy con mèo nào ngoan như Khương Hành. Nhưng chính vì nó càng ngoan ngoãn, chị lại càng thương nó, và thương thì không nhịn được mà móc tiền túi ra mua pate với snack cho nó ăn.
Theo lý thuyết, mèo bị FIP sẽ giảm cảm giác thèm ăn, nhưng Khương Hành thì không, mỗi ngày mở mắt ra là ăn ngay.
Thực ra cậu cũng không phải quá đói, chỉ là khoảng thời gian lang thang đã khiến cậu sợ hãi việc bị bỏ đói. Dù sao thì tỷ lệ chữa khỏi FIP không phải 100%, cậu cũng chẳng biết mình có qua khỏi hay không, chỉ có thể mỗi ngày ăn thật no. Dù có chết, cậu cũng phải chết trong tình trạng no bụng.
Những ngày nằm viện trôi qua nhàm chán. Mỗi ngày sau khi tiêm thuốc, cậu lại mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đến khi vết thương trên lưng đã đóng vảy, Khương Hành mới phát hiện ra đã nhiều ngày rồi cậu không thấy Lục Nghi Xuyên đâu.
Gần đây bệnh viện thú y đông mèo chó hơn, căn phòng riêng sang trọng của Khương Hành có thêm một bệnh nhân nữa.
Đó là một con Mèo Mỹ lông ngắn, cũng mắc FIP giống cậu. Sáng nay nó vừa tiêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167887/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.