Rượu đủ cơm no, một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau.
Dụ Ninh tỉnh dậy trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái. Cô ấy vừa lăn mình giãn cơ thể, vừa từ từ mở mắt.
Sau đó, cô đứng hình ở mép giường trong tư thế nằm sấp, bất động ngẩn ngơ.
Hệ thống đúng giờ online, giọng máy móc nhưng lại lộ ra vài phần u oán: "Chào buổi sáng nhé, hy vọng cô không suy nghĩ gì về những nội dung 'tìm đường chết' hơn."
Dụ Ninh giọng lười biếng: "Tôi đang nghiêm túc cảm nhận cảm giác tỉnh dậy trong biệt thự."
[...]
Quả nhiên.
Cô hoàn toàn không suy nghĩ về hậu quả của việc khóa vai phản diện ở ngoài cửa.
#Chỉ cần không ôm hy vọng, liền tuyệt đối sẽ không thất vọng#
Hệ thống lấy Đại Bi Chú ra nghe lại mấy lần.
Dụ Ninh lại lăn qua lăn lại vài vòng, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Tâm trạng cô cực tốt, chủ động hỏi: "Phó Cảnh Thời tối qua thế nào?"
[!! Cô bắt đầu quan tâm hắn ta rồi.]
Cái "trái tim điện tử" vừa được Đại Bi Chú xoa dịu lại lần nữa nhảy lên.
Dụ Ninh: "Tôi muốn biết bá tổng tự trải giường có phạm pháp không."
[?]
Dụ Ninh nghiêm túc khảo cứu nói: "Nếu hắn tự trải giường cho mình, có bị giới bá tổng khai trừ không?"
Hệ thống từ chối đối thoại với Dụ Ninh, và giận dữ tăng âm lượng Đại Bi Chú.
Dụ Ninh đang quấn áo choàng tắm mua sắm đồ dùng mới.
Biệt thự này không có đồ đạc của cô, cô định chọn một cửa hàng thương hiệu ưng ý để họ gửi quần áo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-cung-lao-dai-an-hon-toi-buong-xuoi/2882134/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.