Sau khi tỉnh lại, cả người Khương Tuế Ngọc đều mê man, miệng bị nhét một khối vải rách.
Bốn bề u ám, chỉ có chút ánh sáng của vầng trăng len lỏi qua khe hở trên nóc nhà nên nàng có thể miễn cưỡng nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Nàng nhìn bốn phía quanh mình, phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, khắp nơi đều phủ bụi, dưới thân nàng là một lớp cỏ khô rất mỏng.
Hơn nữa, nơi này không chỉ có một mình nàng, còn có mấy cô nương trẻ tuổi cũng bị trói tay ở sau lưng nữa.
Trên người họ toàn là bụi bẩn, rõ ràng họ đã bị nhốt một thời gian rồi.
Các nàng lặng lẽ rơi lệ, khóc nhiều đến nỗi đôi mắt đỏ hoe cả rồi.
Khương Tuế Ngọc giãy giụa hai tay một chút, trong chốc lát, cổ tay nàng đã ửng đỏ vì dây thừng ma sát.
Khi cảm nhận được có người mang nến đến kiểm tra, nàng dừng động tác lại, giả bộ ngủ không nhúc nhích.
"Đừng giả vờ, ta thấy người động đậy rồi." Tiếng nói của người đàn ông cứ như chuông lớn, hắn ta để râu quai nón, mặc một bộ đồ tang.
Vì bị hắn ta nhìn thấu, Khương Tuế Ngọc dứt khoát không giả vờ nữa, trợn mắt nhìn hắn ta.
"Ah, là một mỹ nhân bại hoại." Hắn tay lướt những ngón tay qua gò má của nàng.
Khương Tuế Ngọc chán ghét, né tránh những nơi hắn ta chạm đến: "Diễm nương, nhặt được một món hàng tốt rồi, bọn họ sẽ thích nó đây."
Nữ tử xinh đẹp kia tên Diễm Thu, cũng chính là cô nương tự nói mình bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-cuong-doat-nam-phu-khi-van-ta-sieu-tot/1515697/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.