"Quan lớn, ngươi nên nhắm mắt lại."
Nghe thấy giọng của Nhậm Khinh Thu, Bạch Dư Hi lập tức nhìn cô với vẻ nghiêm túc:
"Ngươi lại định làm gì?"
"Ngươi có biết lúc nãy mình cắn người sai như thế nào không? Ta phải dạy ngươi cách cắn đúng."
Nhậm Khinh Thu mỉm cười, vẻ mặt như thể đang rất nghiêm túc về một... chủ đề không thể nghiêm túc nổi.
Lại muốn làm chuyện đó thêm một lần nữa sao?
—— Không đời nào.
Ánh mắt Bạch Dư Hi cứng rắn. Nghe xong lời Nhậm Khinh Thu, cô lập tức nhíu mày:
"Chuyện này không có ý nghĩa gì cả. Ta sẽ không cắn ngươi nữa. Ta nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên đến phòng y tế."
"Việc có tiếp tục hay không là một chuyện khác,"
Nhậm Khinh Thu nghiêng đầu, ghé sát tai cô,
"Ngươi cắn ta, ta cũng muốn cắn lại ngươi. Đó mới gọi là công bằng."
"Cắn người ấy, có ba bước cơ bản. Ngươi vừa nãy chẳng làm đúng bước nào, cắn thì không có kỹ thuật, sau này dễ bị thiệt thòi đấy."
Thực ra Bạch Dư Hi có thiệt thòi hay không, thì Nhậm Khinh Thu không chắc. Ngược lại, nếu tiếp tục như vậy, chính cô mới là người sẽ ăn thiệt.
Bạch Dư Hi nhíu mày, cảm thấy Nhậm Khinh Thu lại đang bắt đầu giở trò nói chuyện vòng vo.
Cắn người mà còn phân chia kết cấu với không kết cấu gì chứ? Mục đích của cô chỉ đơn giản là để phát tiết cơn giận, muốn cắn thì cắn. Nếu lúc đó cắn khiến Nhậm Khinh Thu đau thì càng tốt...
Cô hất cằm, chẳng thấy mình có gì sai, cười lạnh một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-danh-dau-quan-lon-o-bi-ep-ket-hon-chop-nhoang/2986433/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.