Gần cổng trường có một cửa hàng tiện lợi.
Úc Thanh Đường không đáp lời, ánh mắt hướng về phía cửa hàng tiện lợi không xa, nơi bình thường sẽ có bán những chiếc ô che mưa.
Hôm nay, thời gian ở bên Trình Trạm Hề quá lâu, theo bản năng trong lòng Úc Thanh Đường nảy sinh cảm giác ra không ổn. Nàng khẽ mấp máy môi, định gợi ý mua hai chiếc ô riêng để về nhà, thì bỗng một tia chớp trắng lóe lên trong đồng tử, tiếng sấm vang dội, những hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống.
Mưa đập lộp bộp trên lá cây, xuống mặt đất, bắn lên những vệt bùn nhỏ.
Học sinh che áo khoác lên đầu, tán loạn bốn phía trước cổng trường, có người chạy về nhà dưới mưa, có người núp vào gần đó tránh mưa.
Mưa rơi trên hàng mi dài của Úc Thanh Đường, nàng khó chịu chớp mắt xua đi giọt nước, vừa bị xối hai lần thì đỉnh đầu bỗng không còn cảm thấy mưa nữa.
Ngẩng đầu lên, một chiếc áo khoác màu trắng đập vào mắt, Trình Trạm Hề chỉ còn mặc một chiếc áo thun đen mỏng sát thân, dựa vào ưu thế thân cao tay dài, đã choàng áo khoác lên đầu Úc Thanh Đường như một chiếc ô.
Nửa người Trình Trạm Hề phơi ra ngoài, áo thun đen ướt đẫm làm màu sắc càng trở nên sâu thẳm, dính sát vào cơ thể, từng giọt nước không ngừng chảy dọc từ cánh tay xuống, những lọn tóc rủ trước mặt cũng đẫm nước.
"Chúng ta đi thôi!" Giữa tiếng mưa rào, giọng Trình Trạm Hề dù cố gắng lớn tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-dao-hon-huyen-tien/2953633/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.