Lâm Thù Văn tới sớm, vừa kịp lúc Lâm gia dùng bữa sáng.
Gã sai vặt đi vào thông báo, Lâm Quảng Lương kinh ngạc, liếc nhìn thê tử bên cạnh.
Sắc mặt Tạ Hứa Cô có chút cứng đờ, tâm trạng tốt sáng sớm đã hoàn toàn biến mất.
"Nó tới làm gì?"
Gã sai vặt gãi gãi đầu, nói: "Chỉ nói đến bái kiến lão gia cùng phu nhân, còn mang theo lễ vật nữa."
Lâm Quảng Lương hỏi thê tử: "Cho nó vào không?"
Người cũng đã đứng ngoài cổng lớn rồi, không thể nói không cho vào được.
Hơn nữa, cổng nhà Lâm gia còn được tu sửa rộng rãi, xa hoa. Mỗi ngày người qua đường đều cố ý đi qua đi lại mấy vòng để nhìn nhiều thêm vài lần.
Giờ vẫn còn sớm, nếu đợi thêm chút nữa, người khác ăn sáng xong sẽ ra ngoài, nếu nhìn thấy Lâm Thù Văn bị cho đứng trước cổng, không biết sau này sẽ đồn đại Lâm gia bọn họ thế nào.
Tạ Hứa Cô đặt đôi đũa xuống: "Vậy cho nó vào đi."
Rồi nói: "Khoan đã, ngươi đi kêu thiếu gia dậy đi, bảo nó mặc bộ đồ mới may mấy ngày trước, sửa soạn cho thiếu gia thật chỉnh tề, để nó ngồi ở chính sảnh, rồi hãy cho Lâm Thù Văn vào."
Gã sai vặt vội vàng chạy tới hậu viện, thiếu điều đánh thức Lâm thiếu gia trước cả người hầu.
Rửa mặt, chải đầu xong, mặc bộ đồ mới, Lâm An Quý mang theo nét mặt ngái ngủ bước vào nhà ăn.
"Mẹ, không phải ta nói hôm nay ta muốn ngủ đến trưa sao, nửa đêm ta mới về từ Nhã Uyển, còn chưa ngủ được bao lâu."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-dia-chu-nho-bi-ep-ve-que/2504200/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.