Lâm Thù Văn và Nghiêm Dung Chi đi theo lão bá đến chân núi, lão bá chỉ thôn xá phía trước cách đó không xa: "Tới rồi."
Ba đứa nhỏ trong thôn đang ngồi xổm chơi đá trên mặt đất, thấy ông lão trở về, sôi nổi ngẩng đầu gọi: "Gia gia, mẹ, gia gia về rồi."
Một người phụ nữ mặc một bộ quần áo vải màu xám nhạt bước ra, nàng đón lấy hai sọt tre mà ông lão đang gánh, bên trong toàn là thảo dược hái từ trong núi, định mang ra chợ trên thị trấn bán lấy chút tiền.
Lâm Thù Văn đứng ngoài cửa đối mắt với ba đứa nhỏ, cậu theo bản năng sờ lên mặt mình, một đứa nhỏ trong đó reo lên: "Ca ca còn xinh đẹp hơn cả thần tiên."
Ông lão kêu người phụ nữ pha trà đãi khách, quay đầu nhìn Lâm Thù Văn: "Chỉ là trà quê đơn sơ, mong công tử và vị gia này đừng chê bai."
Lâm Thù Văn vội vàng nhấp một ngụm: "Cảm ơn gia gia."
Cậu cùng Nghiêm Dung Chi ngồi trên ghế ở trước cửa, chờ một lát rồi hỏi: "Gia gia, có thể kể cho chúng ta nghe chuyện của Lâm Đại Thành và thê tử của ông ta không?"
Lâm Thù Văn bẩm sinh hiền lành, từ cử chỉ và lời nói có thể dễ dàng nhận ra đây là một đứa trẻ ngoan.
Ông lão thấy cậu được dạy dỗ rất tốt, nên cũng không hỏi quan hệ giữa cậu và Lâm Đại Thành, chỉ cảm thấy có hơi quen mắt.
Người phụ nữ đang sắp xếp lại thảo dược bên cạnh ngẩng đầu nhìn Lâm Thù Văn nhiều lần, nét mặt hoảng hốt, dường như không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-dia-chu-nho-bi-ep-ve-que/2504201/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.