Sau khi đến xưởng gỗ trên núi, Lâm Thù Văn thấy công nhân bị thương.
Nhóm công nhân bị đống gỗ tạp rơi xuống làm bị thương, gỗ vụn khiến phần lưng và tay chân máu thịt lẫn lộn, chỉ riêng việc rửa sạch máu dính trên quần áo cũng đã tốn rất nhiều công sức.
Mặt khác, nhóm công nhân đều là những người tay chân thô kệch, trong khi nữ nhân lại sợ cảnh tượng máu me be bét như thế, nhóm công nhân bị thương chỉ có thể để đại phu rửa sạch miệng vết thương cho từng người, một lần bận là kéo dài suốt cả đêm.
Lúc Lâm Thù Văn tới, đã gần chính ngọ. Đại phu vẫn còn ở trong phòng, cật lực chăm sóc cho công nhân, cả đêm không ngủ, tinh thần không được tốt lắm, đôi môi cũng trở nên trắng bệch.
Thoáng thấy quản sự xuất hiện ngoài cửa, đại phu vội ra ngoài tiếp đón, công nhân ngồi xổm ở gần đó thấy người có thể làm chủ tới rồi, lập tức vây quanh quản sự, sợ ông ta bỏ chạy.
Lâm Thù Văn bị đẩy ra ngoài, nhìn quản sự bị nhóm công nhân vây quanh với nét mặt dữ tợn, sắc mặt cậu thoáng hiện chút vẻ bối rối, không biết làm sao.
Cậu lại không xác định được liệu bản thân có thể san sẻ áp lực công việc với Nghiêm Dung Chi không, chần chờ một hồi, lúc thấy quản sự bị công nhân xưởng gỗ mồm năm miệng mười đòi một lời giải thích, rốt cuộc vẫn chủ động tiến lên vài bước.
"Các ngươi đừng mắng quản sự, có chuyện gì thì cứ nói với ta."
Âm thanh trong trẻo, mỏng manh vang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-dia-chu-nho-bi-ep-ve-que/2504204/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.