Tô Ngọc Kiều cúi đầu xoa xoa tóc A Mãn, giống như cỏ khô, thô ráp không tốt. Nhìn đôi mắt đen ươn ướt có phần giống Tiểu Bảo của A Mãn, trong lòng Tô Ngọc Kiều hoàn toàn mềm nhũn ra.
Trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng, nhìn bà Hảo vẫn đang nóng lòng tranh cãi với Trần Tiêu, rồi nhìn A Mãn đang bị Tiểu Bảo quấy rầy nói chuyện, trong lòng cô im lặng đưa ra quyết định. Cô muốn đưa bà Hảo và A Mãn đến quân khu, muốn hỗ trợ A Mãn đi học, ở tuổi của cô bé đáng lẽ phải ngồi vào bàn học như những đứa trẻ khác. Nhưng đây hiện tại chỉ là ý tưởng của cô, hai người liên quan còn chưa biết có chịu đi theo cô hay không.
Nghĩ xong, cô ngồi xổm xuống năm lấy bàn tay nhỏ bé của A Mãn hỏi: “A Mãn, em có muốn đi học không?’’
Trần Tiêu nghe vậy dừng lại giải thích nhìn sang, bà Hảo quay lại mà không biết tại sao.
Chỉ có A Mãn nghiêng đầu như đang suy nghĩ, một lúc sau cô mới gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.
Ngón tay rũ xuống bên cạnh thọc vào một cái lỗ trên gấu áo, dùng giọng trẻ con nói một cách có lý:
“Cháu không muốn đi, cháu muốn ở nhà giúp bà làm ruộng.”
"Nếu bà nội ở cùng cháu, chị mang hai người cùng đi sau đó đưa cháu đi học được không?"
Tô Ngọc Kiều tiếp tục hỏi.
Trần Tiêu nhíu nhíu mày gọi:
“Ngọc Kiều…”
Tô Ngọc Kiều mỉm cười với cô, sau đó tiếp tục nhìn A Mãn, chờ đợi câu trả lời của cô. A
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-doi-ly-hon-my-nhan-lam-tinh-cai-ta-quy-chinh/1137960/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.