"Ai, mệnh khổ a!"
"Đến lúc nào mới có thể sống cuộc sống vươn tay áo tới, há miệng cơm tới a!" Tử Ngọc không thích bị những việc vặt vãnh trong cuộc sống vây khốn liền ai thán.
Vấn đề nước được giải quyết, ngay cả việc tôm cá bị nhân tiện thu vào nàng cũng không có hứng thú xem.
Không ai làm thức ăn cho nàng, tất cả đều phải tự thân vận động.
Cho dù có thứ tốt gì cũng không k1ch thích được hứng thú của nàng.
Tử Ngọc vất vả cả đời, không muốn lãng phí thời gian vào việc vặt trong cuộc sống, xem ra chuyện mua đầu bếp nữ cùng nha hoàn là chuyện bắt buộc phải làm.
…
Tâm không vướng bận, Tử Ngọc ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại, thân thể nhỏ nhắn khô quắt kéo áo bào tơ trắng không qua mu bàn chân.
Nàng ngại trường bào vướng tay vướng chân, dứt khoát lấy kéo cắt một phát thành chiều dài đến đầu gối, phần mép không được xử lý, sợi tơ đều tưa ra.
Buộc mái tóc đen đến dưới bả vai lên thật cao, xở một đôi ủng đế dày không có gì nổi bật vào, đi trên sa mạc đã được hút nước no, trong tay không quên cầm hai cái bánh bao lót dạ.
Không khí ẩm ướt đập vào mặt, nhiệt độ thoải mái dễ chịu.
Trong ao cá chen đầy cá lớn nhỏ, một ít cua chịu không nổi chen chúc, bò ra khỏi ao cá hoành hành khắp nơi.
"Thế này cũng quá nhiều đi!" Tử Ngọc có chút nghẹn họng.
Không có cách nào, Tử Ngọc chỉ có thể chịu mệt nhọc ngồi lên máy nông nghiệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-don-sach-kho-dich-mang-theo-vat-tu-vuot-qua-nam-tai-hoa/2277517/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.