"Xin lỗi, là mẹ đã không bảo vệ được con. Con yên tâm, có mẹ ở đây, mẹ sẽ không để ai bắt nạt con nữa." Người phụ nữ nói với Tưởng Niên rồi ngẩng đầu nhìn viên cảnh sát đối diện: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn khởi kiện."
Tưởng Niên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn mẹ mình.
Ngay cả mẹ Tưởng và Tưởng Yếu Di cũng không thể tin được.
"Trâu Hồng Linh, cô bị điên à? Cô không biết tôi là ai sao? Cô dám khởi kiện con gái tôi? Cô không sợ làm mọi chuyện rối tung lên à?" Mẹ Tưởng nhìn bà với vẻ mặt giận dữ.
"Đồ đàn bà đê tiện, bà dám à? Ba tôi sẽ không tha cho bà đâu." Ngay cả Tưởng Yếu Di cũng lên tiếng.
Trâu Hồng Linh quay người, trực tiếp đối mặt với mẹ Tưởng: "Bây giờ con gái bà đang bắt nạt con gái tôi, sao tôi lại phải sợ?"
Mẹ Tưởng quát: "Sao cô không nói tại sao con gái tôi lại bắt nạt con gái cô đi? Nếu không phải vì cô không biết xấu hổ mà quyến rũ chồng người khác, con gái tôi sao có thể gây ra chuyện này? Con gái cô có kết cục như vậy, đều là do cô."
"Bà nói đúng, tôi sai, tôi không biết xấu hổ, bà muốn nói gì về tôi thì nói, chửi mắng tôi, bắt nạt tôi cũng được, nhưng bắt nạt con gái tôi thì không được. Chuyện này, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con gái tôi." Trâu Hồng Linh quả quyết.
Mẹ Tưởng cắn răng nghiến lợi nhìn bà: "Tôi nghĩ cô điên thật rồi. Được, nếu lời tôi nói không có tác dụng, vậy thì để người có tiếng nói giải quyết với cô." Nói xong, bà ta rút điện thoại ra, gọi cho ba Tưởng.
"Con hồ ly tinh mà ông rước về không chỉ làm tôi buồn nôn mà giờ còn muốn hại cả con gái của tôi. Tôi nói cho ông biết, nếu ông không giải quyết được chuyện này thì đừng trách tôi không nể tình vợ chồng nhiều năm."
Mẹ Tưởng cúp điện thoại. Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Trâu Hồng Linh vang lên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.