Bình thường Diệp Vi An có quan hệ rất tốt với mọi người trong lớp, giờ lại gặp phải chuyện như thế, mọi người bắt đầu cảm thấy bất bình thay cô ta.
"Rốt cuộc là ai làm vậy? Quá đáng thật chứ!"
"Đúng vậy, dù không thích nhau đến đâu thì cũng không cần thiết phải làm hỏng đàn của người ta."
"Chắc gì người này biết đàn violin của Diệp Vi An trị giá bao nhiêu? Cũng không biết người đó có đủ khả năng bồi thường không ha?"
"Chắc là không biết thật, nếu biết thì người ta cũng đâu dám làm vậy..."
"..."
Mọi người bàn tán, dần dần nghi ngờ Thẩm Chiêu Chiêu.
Dù gì thì Diệp Vi An cũng đã học cùng họ một thời gian dài, thỉnh thoảng cô ta cũng mang đàn đến trường, chưa từng xảy ra vấn đề gì. Bây giờ có thêm một học sinh chuyển trường, mà đúng lúc đàn của cô ta bị hỏng, nhìn thế nào cũng thấy Thẩm Chiêu Chiêu là người khả nghi nhất.
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Chiêu Chiêu đã có chút thay đổi.
Thịnh Trử Ý lạnh lùng nhìn Chu Hoài Vũ, nói: "Nhà cậu có lắp camera không?"
Chu Hoài Vũ bị ánh mắt của Thịnh Trử Ý làm cho lạnh gáy, vội vàng gật đầu: "Có chứ, nhưng camera chỉ ghi được ở phòng khách, không ghi được trong phòng nghỉ."
"Vậy thì xem camera trước đã." Thịnh Trử Ý bình tĩnh nói.
Chu Hoài Vũ lập tức mở điện thoại, kết nối với camera giám sát trong biệt thự.
Theo đoạn trích từ camera, Thẩm Chiêu Chiêu thật sự đã vào phòng nghỉ. Ngoài cô ra, những người bước vào phòng nghỉ chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/2293060/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.