Bảo Ninh ngồi xổm ở phía trước chậu than, cùng Bùi Nguyên đốt tiền giấy.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ làm chuyện này với Bùi Nguyên. Trước kia lúc ở nhà cũng sẽ cúng bái, phủ Quốc Công trăm năm thế gia, Quý gia có miếu của nhà mình, khoảng độ đến thanh minh, trong phủ từ trên xuống dưới đều sẽ mặc tố y, ăn chay, Vinh Quốc Công mang theo nữ quyến và mấy đứa nhỏ đến trước bài vị tế bái, đốt mấy nén hương. Bởi vì xuất giá, tế lễ năm nay nàng không có đi.
Bảo Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Nguyên, ở trong lòng vẽ lên mặt mày của hắn, tưởng tượng Hiền Phi nương nương có dáng vẻ như thế nào.
"Nghĩ gì thế?" Bùi Nguyên nhìn lại nàng, đưa tay sờ mặt nàng, khuôn mặt nàng bị gió thổi có chút mát mẻ. Bùi Nguyên vặn lông mày: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Bảo Ninh lắc đầu, nàng chống cằm, nhẹ giọng nói với Bùi Nguyên: "Ta đang nghĩ, Hiền Phi nương nương có dáng vẻ ra sao."
"Sinh ta tuấn tú như, bà ấy có thể xấu sao?" Bùi Nguyên nhíu mày hỏi lại, không đợi Bảo Ninh nói hắn khoe khoang da mặt dày, lại nói: "Phải đổi cách gọi, nàng phải gọi là mẫu phi."
Bảo Ninh ngoan ngoãn kêu một tiếng mẫu phi.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, chắp hai tay trước ngực, thấp giọng nói: "Mẫu phi, người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Bùi Nguyên, chúng con sẽ ở bên nhau vui vẻ, không cãi nhau. Sau này có cơ hội, con sẽ đích thân đi tế bái người..."
Bảo Ninh lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/2642143/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.