"Bảo Ninh!"
Lúc Bùi Nguyên chạy tới, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Bảo Ninh của hắn giống như cánh bướm bay trong gió, từ trên lầu cao rơi xuống, gió đêm thổi vạt áo nàng bay phấp phới.
Bùi Nguyên chỉ cảm thấy lúc đó hô hấp đều như ngừng lại, máu trong người như chảy ngược, hai mắt đau đến tựa như muốn bể ra.
Trong tiếng hô vang của đám người, Bùi Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng, chạy vội đến, trước khi Bảo Ninh sắp rơi xuống đất, hai tay Bùi Nguyên vừa vặn chạm tới eo của nàng. Hắn thừa cơ kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng lộn vài vòng trên mặt đất, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những viên đá cứng rắn cấn vào người đau đến thấu xương, Bùi Nguyên nằm ngửa trên đất, không kịp thở một hơi, vội vàng gỡ tóc che mặt đào Bảo Ninh ra: "Thế nào? Ninh Ninh, có bị đụng vào chỗ nào không? Chỗ nào đau, trả lời ta…"
Giọng điệu lo lắng của Bùi Nguyên im bặt khi nhìn thấy máu trên bàn tay.
Dưới ánh trăng, hai bàn tay dính đầy máu đỏ tươi, trong đầu Bùi Nguyên trống không giây lát. Bảo Ninh của hắn làm sao vậy, chảy nhiều máu như vậy?
"Ninh Ninh?" Bùi Nguyên vỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/2642158/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.