Lương Viễn Triết là suất ca (anh chàng đẹp trai),mà suất ca thì luôn được nữ sinh hoan nghênh.
Giờ giải lao, Mục Nhiên thường xuyên ngủ ngủ bị đánh thức, trợn mắt liền thấy, tám chín phần là nữ sinh cùng Lương Viễn Triết nói nói giỡn giỡn.
Vì thế mắt Mục bảo bảo lộ ra hung quang, nhìn Lương Viễn Triết lấy một quả táo từ trong túi ra, răng rắc răng rắc lớn tiếng cắn táo, cho đến khi phát hiện bản thân mạc danh kỳ diệu buồn bực.
“Nhiên Nhiên?” Lương Viễn Triết khó hiểu, “Sao vậy?”
Mục Nhiên căm giận không để ý tới hắn, tán gẫu cái gì mà cao hứng như vậy, cười đến rớt cả cằm!
Lương thiếu gia không dám hi vọng xa vời Mục Nhiên sẽ ghen vì mình, cho nên chỉ cho rằng giọng mình quá lớn đánh thức cậu, vì vậy ngưng lại, rất tự giác rời khỏi phòng học, để tránh lại quấy rầy đến cậu.
Mục Nhiên ghé vào trên bàn, đã hết buồn ngủ, ánh mắt căm giận nhìn ngoài cửa sổ, cư nhiên lại chạy ra ngoài, nội dung bọn họ tán gẫu nhất định rất hạ lưu! Cho nên mới sợ mình nghe được!
“Mục Nhiên dường như đang nhìn cậu.” Có bạn học nhắc nhở Lương Viễn Triết.
Lương thiếu gia nhìn lại, chỉ thấy tiểu tâm can của mình ghé vào trên bàn, rất tức giận nhìn chằm chằm mình, vì vậy hoảng sợ, chạy nhanh vào phòng học.
“Làm sao vậy?” Lương Viễn Triết nhẹ giọng hỏi cậu.
“Không biết.” Mục Nhiên thở phì phì, nhưng cũng coi như là nói thật, vốn cũng không biết nguyên nhân, chỉ là mạc danh kỳ diệu sinh khí!
“Có phải không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gap-mat/2152869/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.