Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Viễn Triết trợn mắt liền phát hiện Mục Nhiên đang lui tới ở trong lồng ngực mình, cổ áo bị cọ đến xộc xệch, lộ ra xương quai xanh cùng bả vai xinh đẹp.
Lương Viễn Triết cười khổ, xem được mà không ăn được, không biết là phúc lợi hay là tra tấn.
Một giờ sau, Mục Nhiên bị đồng hồ báo thức đánh thức, Lương Viễn Triết đã mua được canh bao và bún thơm ngào ngạt, còn có các loại rau xanh.
Mục Nhiên thực băn khoăn, vốn nghĩ trên đường đến trường mua là được rồi, không nghĩ tới hắn còn cố ý đi một chuyến.
“Tôi sáng sớm không có việc gì, liền thuận tiện mua về.” Lương Viễn Triết đỡ cậu xuống giường, “Dù sao cậu cũng phụ đạo bài tập giúp tôi, tôi coi như là nộp học phí.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Mục Nhiên nhảy nhảy đến túi xách trước mặt mình, lấy từ bên trong trăm năm trăm khối tiền mặt đưa cho hắn, “Này, tiền thức ăn.”
“Hử?” Lương Viễn Triết vui vẻ.
“Có cái gì buồn cười.” Mục Nhiên bĩu môi, “Tôi không có nhiều tiền, cậu ngại ít cũng đành chịu, không thì chúng ta về sau ăn riêng, tóm lại vẫn không thể để cậu trả tiền.”
“Trả thù lao cũng được, nhưng tôi nói trước, lấy rồi sẽ không trả lại.” Lương Viễn Triết chọc cậu, “hơn nữa ăn cái gì cũng phải theo lời tôi.”
“Làm gì có loại điều khoản bá vương này.” Mục Nhiên kháng nghị.
“Ba bữa cứ đi theo tôi là được rồi, cậu cũng sẽ không lỗ vốn!” Lương Viễn Triết đem tiền nhét vào bóp da.
“Cậu đi hẹn hò tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gap-mat/2152867/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.