"Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Lộ Trạch Thanh nghi hoặc, "Anh không thả sao?"
Cầm sư:"......Thả."
"À."
Lộ Trạch Thanh cứ như vậy nhìn hắn, Giang Tư Úc thả đèn vào trong nước. Đôi mắt Lộ Trạch Thanh sáng long lanh, cậu đột nhiên tìm ra một niềm vui mới.
"Để tôi giúp anh nha, tôi có thể đẩy rất xa, sẽ không bị lật."
Cầm sư:".....Cảm ơn."
"Đừng khách sáo, không phải chúng ta là cộng sự hay sao."
Lộ Trạch Thanh lúc này mới càng thân thiết hơn với cầm sư, vốn dĩ cậu cảm thấy tính cách của cầm sư quá lạnh lùng, nhưng hiện tại cậu thấy hình như là cầm sư không thích nói nhiều, nói thế nào cũng không mở miệng.
Hai người luyện tập cả một buổi trưa cũng coi như là có chút thân thiết, chuyện nhỏ này cũng không tính là cái gì, Lộ Trạch Thanh chỉ muốn giúp mỗi cái đèn có thể càng đến gần mong muốn ước mơ hơn.
Ngón tay lướt trên mặt hồ, Lộ Trạch Thanh còn nhân tiện giúp những hà đèn khác trôi xa hơn, làm dòng nước mang theo hà đèn đến nơi xa hơn.
"Anh vừa mới ước nguyện sao?" Lộ Trạch Thanh hỏi.
Giang Tư Úc:"......"
[Buồn cười quá mọi người ơi, tôi cho rằng Lộ Trạch Thanh không biết khi thả hà đèn có thể ước nguyện, hóa ra là cậu ấy cũng biết.] [Cầm sư: Tóm lại vẫn là đặt sai kỳ vọng.] [Tôi muốn hỏi Thanh Thanh một chút, lúc nãy cậu đẩy hà đèn có cho người khác thời gian ước nguyện sao?] [Ha ha ha ha ha ha] Sau khi hai người thả đèn xong thì thuyền cũng đi đến gần sân khấu, hai người bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ghep-cp-voi-anh-de-o-chuong-trinh-tinh-yeu-toi-noi-tieng/769125/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.