Cố Diên Khanh trở lại tầng 4, vừa đẩy cửa đã thấy Vân Diệu Hi đang ngồi trên sofa, tựa như đang chờ cô.
Vân Diệu Hi mắt cong như trăng lưỡi liềm, ngọt ngào hỏi: “A Khanh, chị vừa đi đâu a? Trên tay cầm áo của ai vậy?”
Tuy mang vẻ yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng câu hỏi lại mang tính chiếm hữu rõ rệt, như đang lén thăm dò bí mật của người khác.
“Cô không thấy cô tiếp cận tôi rất cố ý sao?” Cố Diên Khanh ném áo Dư Chu Chu lên giường trong phòng.
Quay người ngăn Vân Diệu Hi định cùng cô bước vào phòng, “Cô như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm rằng cô có ý đồ với tôi.”
Cố Diên Khanh lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, chưa từng tỏ chút thiện cảm với ai.
Vân Diệu Hi đã quen với sự lạnh nhạt, “A Khanh, đương nhiên là mẹ nuôi bảo tôi phải thân thiết với chị rồi, chị đoán xem, mẹ nuôi ghép đôi tôi với chị là vì điều gì?”
Cố Diên Khanh đóng sầm cửa phòng lại.
Cô bước đến sofa ngồi xuống, hai chân bắt chéo, khuỷu tay tựa lên tay vịn ghế, nghiêng đầu, đôi mắt hơi nheo, ánh mắt lạnh lùng quan sát Vân Diệu Hi.
Vân Diệu Hi: “A Khanh, tôi nghĩ những chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả, dù sao tôi và mẹ nuôi quan hệ tốt như vậy, mẹ nuôi đối xử với tôi chẳng khác gì con ruột, bà ấy đương nhiên hy vọng hai đứa con yêu quý nhất của mình ở bên nhau.”
Cố Diên Khanh đột nhiên cười khẽ, mang theo ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gia-chet-anh-hau-vo-cu-phat-dien-roi/2935080/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.