"Được."
"Một lời đã định." Diệp Thần Diễm giơ tay điểm trán cậu, mắt cong cong, mỉm cười, "Cho nên tiếp theo..."
"Chăm chỉ tu luyện đi."
Dư Thanh Đường còn tưởng hắn sắp nói gì ghê gớm, nghe vậy lập tức nằm vật xuống đất, nhắm mắt giả yếu: "Ngươi luyện đi, ta nghỉ một lát."
Diệp Thần Diễm nhìn chằm chằm cậu, Dư Thanh Đường chột dạ lăn một vòng, tránh ánh mắt hắn, còn hắng giọng: "Ta đang chuẩn bị cảm xúc để luyện khúc mới, phải tìm cảm hứng."
Cậu trịnh trọng nói: "Bọn ta tu đàn, cảm xúc cũng là phần trọng yếu."
Diệp Thần Diễm dở khóc dở cười, cũng không làm gì được: "Nàng nghỉ chút cũng được, nhưng đừng có lười quá."
"Nghe nói Tháp Luyện Công giữ được chút khí tức thượng cổ nên linh lực mới sung túc như thế."
"Ra ngoài rồi, dù ngồi ngay linh mạch cũng chưa chắc..."
Hắn vừa nói đến đây, thần sắc chợt biến, đang định nhắc nhở Dư Thanh Đường cẩn thận linh lực bạo động, ai ngờ cậu đã bật dậy, nghiêm chỉnh vào thế, sẵn sàng đối phó.
Giữa xoáy linh lực mãnh liệt như muốn nghiền nát mọi thứ, Dư Thanh Đường ngồi ngay ngắn, mắt cụp xuống, đài sen vàng dưới thân từ từ nở rộ, phút chốc không hỷ không nộ, như thần phật ngồi trên mây.
Diệp Thần Diễm bỗng thấy tim siết lại, rõ ràng cậu gần ngay trước mắt, mà lại như xa tận chân trời.
Cơn bạo động linh lực chấm dứt, Dư Thanh Đường từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn cổ tay mình không biết từ lúc nào, Diệp Thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gia-nu-treu-gheo-long-ngao-thien/2881457/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.