“Phu nhân, thiếu gia đã về.” Dì Dương, người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Vệ từ lâu, chạy vội vào phòng khách vui mừng nói.
Hôm nay thiếu gia muốn dẫn người mình thích về nhà, người trên dưới nhà họ Vệ đều biết, từ ba ngày trước đã bắt đầu trang trí lại nhà cửa.
Vệ sinh vốn dĩ được dọn dẹp hai lần một ngày, mấy ngày nay lại phải dọn ba đến năm lần, sàn nhà sáng bóng đến mức có thể soi gương được.
Ứng Nguyệt Như đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn thấy hai đứa trẻ tay xách nách mang đồ đạc, vội vàng bảo người giúp việc trong nhà giúp đỡ.
“Tiểu Sơ, A Tiêu, đã về rồi à? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ta rót trà cho hai đứa.” Ứng Nguyệt Như mỉm cười nói.
Vệ Đình Tiêu: “Mẹ.”
Ngạn Sơ: “Chào bác gái ạ.”
Ứng Nguyệt Như: “Ài! Đứa trẻ ngoan, tình hình mắt của con thế nào rồi?”
Sau khi ngồi xuống, Ngạn Sơ thành thật trả lời: “Dạ, đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn bác gái đã quan tâm.”
“Đứa trẻ này khách sáo quá, ở đây có trà hoa quả bánh ngọt, con muốn ăn gì thì cứ tự nhiên nhé, đừng gò bó gì cả được không?” Ứng Nguyệt Như càng nhìn Ngạn Sơ càng thích.
Nếu con trai A Tiêu của bà có được một nửa sự lễ phép ngoan ngoãn của Ngạn Sơ thì cũng không đến nỗi mỗi lần tiệc gia đình lại cãi nhau mặt đỏ tía tai với ba nó.
Tính tình ngang bướng của A Tiêu rõ ràng là di truyền từ lão Vệ nhà bà.
Bây giờ chỉ có Ngạn Sơ mới trị được A
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-giai-nghe-ca-nhi-noi-tieng-nho-theu-thua/2292376/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.