Cuộc cãi vã kỳ quặc trong thư phòng bắt nguồn từ một bức tranh thêu cuối cùng đã kết thúc bởi Ứng Nguyệt Như đi lên từ tầng dưới.
Ngạn Sơ thở phào nhẹ nhõm, may mà có người đến cứu viện.
Cậu vội vàng nắm lấy tay Vệ Đình Tiêu, cố ý nói: “Anh, em hơi đói rồi.”
Câu nói này quả nhiên rất hiệu quả, cuối cùng cũng chuyển được sự chú ý của Vệ Đình Tiêu.
“Vậy chúng ta xuống dưới thôi, chắc nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm rồi.” Vệ Đình Tiêu nói.
Vệ Thừa Lễ còn muốn nói gì đó, có chút do dự, Ứng Nguyệt Như liếc mắt ra hiệu, ông liền không dám động đậy nữa.
Ông hơi hối hận vì vừa nãy đã cãi nhau với con trai trước mặt Ngạn Sơ, hình tượng tốt đẹp của ông hôm nay chẳng phải đã bị hủy hoại hết rồi sao?
Vì vậy lúc ăn cơm hai bên đều rất im lặng.
Vệ Đình Tiêu chỉ lo gắp thức ăn cho Ngạn Sơ, Vệ Thừa Lễ bên kia chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Trái lại lại tạo ra một bầu không khí hòa thuận hiếm có.
Sau khi ăn xong, Ngạn Sơ bị Vệ Đình Tiêu kéo đi trước, sợ ba hắn giành mất cơ hội.
Vệ Đình Tiêu đưa Ngạn Sơ đến phòng của mình, bên trong còn lưu giữ một số đồ vật thời thơ ấu của hắn.
“Căn phòng này anh đã ở hơn mười năm, sau đó đồ đạc bên trong được thay mới một lần, sắp xếp lại nhưng đồ thời học sinh của anh vẫn còn.” Vệ Đình Tiêu giới thiệu.
Ngạn Sơ nhìn từ tủ bên trái sang bên phải, bên trong có bằng khen,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-giai-nghe-ca-nhi-noi-tieng-nho-theu-thua/2292378/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.