Bắc Kinh.
Khi Ứng Nguyệt Như đến sân bay, nhìn thấy thiếu niên mặc áo mỏng manh ngồi xổm ở cửa, bà liền thấy nhói lòng.
Bà tự mình xuống xe, bất chấp mưa nhỏ chạy tới, nắm lấy tay Ngạn Sơ.
“Tiểu Sơ, ngoài này lạnh lắm, chúng ta vào trong xe đợi được không? Chúng ta không đi, cứ đỗ xe ở ngoài này.” Ứng Nguyệt Như đau lòng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt vì gió của Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ mắt đỏ hoe, thấy người Ứng Nguyệt Như cũng bị ướt một ít, vội vàng đứng dậy, “Bác gái, sao bác vẫn tới…”
Cậu ngồi xổm lâu quá, chân có chút tê dại, đứng tại chỗ một lúc cho đỡ rồi mới gật đầu đồng ý.
Bản thân cậu thế nào cũng được nhưng không thể để bác gái ở đây chờ cùng cậu.
Hai người cùng trở lại xe, tài xế lập tức đưa khăn đã chuẩn bị sẵn tới.
Đây là tài xế lâu năm của nhà họ Vệ, lúc nãy ông ta định cầm ô tự mình đưa bà chủ qua, nhưng bà chủ không cho ông ta đi theo, bảo ông ta ở trong xe chờ.
Trong xe bật điều hòa, Ngạn Sơ cảm thấy cơ thể mình từ trạng thái cứng đờ dần dần ấm lên, cả người được bao bọc trong dòng khí ấm, khuôn mặt trắng bệch cũng hồng hào trở lại.
Ứng Nguyệt Như ngồi bên cạnh dùng khăn lau khô mái tóc hơi ẩm ướt của cậu.
Vừa lau vừa an ủi: “Ba con đã liên hệ người rồi, hiện giờ tình hình chưa rõ ràng, chúng ta đừng tự dọa mình. Còn con, đừng để bị cảm lạnh, đợi A Tiêu về thấy lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-giai-nghe-ca-nhi-noi-tieng-nho-theu-thua/2292388/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.