Khi trở về nhà họ Vệ, mọi người đều đã có mặt.
Vệ Gia Hằng chạy đến gọi: “Anh! Cuối cùng anh cũng về rồi!”
Vệ Thư Văn cũng nhìn sang: “Đình Tiêu, không sao chứ?”
Vệ Đình Tiêu không ngờ chú và gia đình cũng đến, vội vàng chào hỏi.
“Chú, dì! Lâu rồi không gặp! Con không sao, vết thương trên mặt này chỉ là chút trầy xước nhỏ thôi ạ.” Vệ Đình Tiêu tay kéo vali hành lý.
Ngạn Sơ định cầm giúp anh nhưng bị anh ngăn lại.
“Chút đồ này anh vẫn cầm được, em vào phòng khách ngồi một lát đi, anh lên phòng tắm rửa đã.”
Từ nước ngoài trở về, đường xa mệt mỏi, hắn cảm thấy người mình toàn mùi mồ hôi, cần phải tắm rửa sạch sẽ.
Ngạn Sơ buông tay, ngoan ngoãn nghe lời Vệ Đình Tiêu vào phòng khách trò chuyện cùng mọi người.
Vệ Đình Tiêu ném hành lý vào phòng rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, hắn giật mình, vừa rồi hắn dùng bộ dạng “ma quỷ” này để gặp mọi người sao?
Râu ria cũng mọc ra rồi…
Trong xe, Ngạn Sơ vậy mà cũng không chê hắn.
Nghĩ đến việc trong xe hai người tâm ý tương thông, Vệ Đình Tiêu cảm thấy ngọt ngào như mật ong.
Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm, người đàn ông ngửa đầu đón dòng nước ấm áp, cảm giác mệt mỏi tan biến thay vào đó là sự an tâm khi trở về nhà.
Tắm rửa xong, sấy khô tóc, Vệ Đình Tiêu thay băng cá nhân mới.
Mái tóc buông xuống tự nhiên, giảm bớt vẻ sắc bén và lạnh lùng thêm một chút dịu dàng ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-giai-nghe-ca-nhi-noi-tieng-nho-theu-thua/2292390/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.