Trong phòng, Mạnh Phó Thanh khẽ động, cậu thiếu niên nằm bên cạnh cũng theo đó mà cựa mình.
Ngạn Cẩn vẫn còn đang say giấc. Cậu theo bản năng lăn người chui tọt vào lòng ai kia.
Bỗng chốc người Mạnh Phó Thanh nóng bừng. Hắn cúi đầu nhìn thấy cánh tay của cậu thiếu niên đang đặt trên bụng mình, cứ như thể đang cố tình khống chế hắn vậy.
Hai người cứ thế này… bảo rằng không có chuyện gì xảy ra, Mạnh Phó Thanh cũng chẳng tin nổi.
Nhưng mà quần áo trên người A Mộc vẫn còn nguyên vẹn, mình chắc…chưa làm chuyện gì cầm thú chứ?
Trong lúc đầu óc Mạnh Phó Thanh đang hoạt động hết công suất, Ngạn Cẩn tỉnh dậy.
Mạnh Phó Thanh lập tức nhắm mắt “giả chết”.
Ngạn Cẩn nhẹ nhàng vén chăn lên. Lúc xuống giường, mắt cá chân đột nhiên nhói đau.
“Ư…” Cậu không nhịn được rên lên một tiếng.
Hóa ra tối hôm qua lúc bị tên say rượu này lôi lên giường, mắt cá chân của cậu đã va vào thành giường. Lúc đó bị người ta đè lên, cảm giác đau đớn bị sự hoảng sợ thay thế, mà lúc không đi lại cũng chẳng thấy đau gì.
Đến lúc này đặt chân xuống đất, cơn đau âm ỉ mới ập tới.
Ngạn Cẩn không hề biết rằng Mạnh Phó Thanh đang lén lút mở mắt nhìn mình.
Hắn nghe thấy tiếng cậu kêu đau, nhìn cậu tập tễnh đi về phía phòng tắm, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Mạnh tam thiếu gia vốn luôn kiêu ngạo, bỗng chốc bật dậy, người như muốn nứt ra.
Nếu hắn không làm chuyện gì cầm thú, sao A Mộc lại đau đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-giai-nghe-ca-nhi-noi-tieng-nho-theu-thua/2292468/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.