Trì Nghiêu tắt thiết bị, nhìn ra tiền tuyến qua cửa sổ ảo.
Chiến cơ qua lại ném bom, đường phố và các tòa nhà đều bị phá tan thành từng mảnh, bụi mù mịt khắp nơi.
Gần hơn một chút, mấy trợ thủ đắc lực của Lãnh Mông đang chỉ huy tiểu đội lần lượt tiêu diệt từng đàn rắn.
Đàn rắn hành động nhanh nhẹn, chỉ cần có khe hở là có thể chui qua, rất khó để dùng vũ khí hạng nặng chống đỡ hoàn toàn.
Trì Nghiêu nhìn một con mãng xà cấp ba trong khi hoàn toàn có thể tấn công con người lại lựa chọn bỏ trốn.
Chúng không giống như đi săn mồi, mà giống như đang trên đường đi hơn.
Trì Nghiêu liên lạc với Lệ Viễn.
"Thử khiêu khích rắn biến dị, xem nó có tấn công anh không."
Nghe thấy lời này, Lệ Viễn: "...Cậu không thể vì ghen tị tôi có con trai mà để tôi đi làm lá chắn thịt chứ."
Giọng của Trì Nghiêu lạnh xuống: "Đi hay không?"
Lệ Viễn: "Đi đi đi!"
Đàn rắn ở đâu cũng có, không cần phải tìm.
Lệ Viễn nhìn con gần nhất đang bò tới, liền lao ra mấy bước.
"Hầy a ma hầy!"
Đám tân binh được gã dẫn dắt nghe thấy khẩu hiệu, ngơ ngác nhìn qua: "?!!!"
Ôi trời!
Sở Tiêu lo lắng hét lớn: "Lệ—anh trai!"
Những người khác kỳ quái nhìn hắn.
Sở Tiêu tai đỏ bừng: "......"
Lệ Viễn yêu kiều uốn một cái, vỗ vỗ mông trước con rắn biến dị: "Tới đây nào~"
Trì Nghiêu: "......"
Bảo anh khiêu khích, không phải bảo anh quyến rũ.
Đám tân binh không nhịn được mà che mặt: "......"
Mắt cay quá.
Sở Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-doi-co-the-voi-ke-thu-toi-phai-lam-sao-bay-gio/1632263/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.