Năm kilomet cuối cùng, chỉ còn lại mình Trì Nghiêu.
Càng đến gần hang động, tín hiệu càng kém.
Giọng của Cảnh Hi bên tai dần bị biến dạng, lúc có lúc không.
"Theo kế hoạch ban đầu......chú ý an toàn......đợi anh...."
Đến khi bên tai chỉ còn lại tiếng điện sóng xì xì, Trì Nghiêu cắt đứt liên lạc, kéo cần số, đạp ga hết tốc lực tiến về phía hang động.
Tiếng bom đạn liên tục không dứt, nhưng đến đây, tác dụng của tên lửa ngoài việc làm cho mặt đất tan hoang ra thì không còn tác dụng gì nhiều.
Đến lưng chừng núi, Trì Nghiêu gõ nhẹ lên thiết bị đầu cuối: "Hắc ca, dậy làm việc thôi."
Mãi sau, Tiểu Hắc mới từ thiết bị đầu cuối bay ra, dán vào người anh.
【Chỉ có thể đến cửa hang động.】
Trì Nghiêu đậu xe sau một tảng đá lớn.
"Đủ rồi."
Xung quanh tên lửa liên tục oanh tạc dẫn đến việc những con dã thú biến dị gần hang động đều bị kéo qua, chỉ còn lác đác một vài con chạy loạn trên mặt đất.
Trì Nghiêu tính toán thời gian, chờ một lát mới tiến vào trong hang động.
So với hai lần trước, mùi tanh trong hang động càng nồng nặc hơn, đồng thời còn kèm theo mùi thối rữa của động vật.
Đi vào chưa được hai bước, Tiểu Hắc biến trở lại Tiểu Hắc Đậu chui vào thiết bị đầu cuối.
Trì Nghiêu vốn tưởng nó muốn tắt máy tự bảo vệ, bỗng nhiên hiện ra một màn hình ảo lớn bằng bàn tay, từng chữ từng chữ đều toát lên vẻ bướng bỉnh.
【Khi nào bỏ chạy thì gọi tôi.】
Đã đến đây hai lần, Trì Nghiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-doi-co-the-voi-ke-thu-toi-phai-lam-sao-bay-gio/1632310/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.