Khi Trì Nghiêu tỉnh lại, chỉ có mình anh nằm trên ghế sô pha, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, khăn trên trán đã được lấy đi.
"Đồ lừa đảo."
Nói là sẽ kể chuyện cho anh ngủ cơ mà?
Trì Nghiêu hất chăn đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức.
Dù triệu chứng đã thuyên giảm đáng kể, nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
"Lão đại, ngài tỉnh chưa ạ?"
Trì Nghiêu điều chỉnh cảm xúc, mặt lạnh lùng ra hiệu cho AI của chiến hạm mở cửa.
Lữ Mông vội vã chạy vào, đưa thiết bị kết nối với hệ thống giám sát đến trước mặt anh, sắc mặt không mấy tốt.
"Lão đại, tình hình đúng như ngài dự đoán, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với thông tin chúng ta nắm được."
Trì Nghiêu nhìn lướt qua tình hình do chính đội của Phi Long giám sát được.
Hai thị trấn phía nam được đánh dấu đỏ đã trở thành phế tích, trên mặt đất đầy đá vụn và những chiếc xe bị bỏ hoang chồng chất lên nhau, quần áo và hàng hóa vương vãi khắp nơi.
Khu vực màu vàng tiếp giáp hai thị trấn này cũng chịu tổn thất nặng nề, hầu như không có sự khác biệt gì.
Trì Nghiêu vừa nhìn vừa nói: "Cứ làm theo kế hoạch, mỗi nửa tiếng báo cáo tình hình một lần cho tôi."
Lữ Mông: "Rõ!"
Nghe lệnh xong, hắn liếc qua khuôn mặt lão đại có chút mệt mỏi, lưỡng lự nói: "Hay là tôi đi nói với các anh em, để ngài có thể ở một mình?"
Trì Nghiêu: "Không cần."
Lữ Mông: "Nhưng ngài——"
Trì Nghiêu: "Dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-doi-co-the-voi-ke-thu-toi-phai-lam-sao-bay-gio/1632345/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.