Trì Nghiêu chỉ muốn trêu chọc Cảnh Hi, không ngờ đối phương lại nghiêm túc, dường như đang thật sự hồi tưởng lại những chuyện bất hạnh.
"Cả thế giới đều nghĩ tôi có bệnh." Cảnh Hi nhìn ra cảnh đêm phía trước qua cửa sổ xe, "Sau này ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình có bệnh hay không."
Hóa ra là chuyện này, Trì Nghiêu lái xe đi, thuận miệng hỏi: "Chứng hoang tưởng?"
Chuyện này anh vốn không muốn nhắc đến bây giờ.
Đến thời điểm hiện tại, cái chết của trúc mã chỉ mới nghe nói từ Cảnh Nhung, anh chưa có thời gian chứng thực, đối với việc "yao" có phải là chính mình hay không, cũng cần thêm nhiều manh mối chứng minh.
"Họ nghĩ rằng anh ấy đã chết, nhưng tôi không tin." Giọng Cảnh Hi rất nhẹ, "Chỉ là cách nhìn khác nhau, tôi không hiểu tại sao họ lại nghĩ tôi có bệnh."
Trì Nghiêu: "Vì họ có chứng cứ, còn cậu thì không."
Anh nhớ lại giấc mơ kỳ lạ hôm đó.
Trong mơ, Cảnh Hi ba bốn tuổi khi nghe tin trúc mã chết đi, phản ứng đã vượt qua mức bình thường của một đứa trẻ.
Thông thường, có hai khả năng xảy ra phản ứng như vậy: thứ nhất, cậu không quan tâm đến sống chết của người đó; thứ hai, bị kích thích quá mức, cơ thể khởi động cơ chế tự bảo vệ, khiến cậu từ trong lòng từ chối tin vào chuyện này.
Cảnh Nhung và Bạch Kỳ trông có vẻ rất chiều chuộng trẻ con, kết hợp với việc Cảnh Hi nói lúc đó cha mẹ vừa mới qua đời, con trai mất, họ chỉ càng thêm thương yêu đứa cháu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-doi-co-the-voi-ke-thu-toi-phai-lam-sao-bay-gio/1632351/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.