Bầu không khí chợt đông cứng trong chốc lát.
Trì Nghiêu nhàn nhã nhìn Cảnh Hi, đáng tiếc đối phương che giấu quá tốt, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở.
Cảnh Hi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang nghĩ chuyện khác, anh hỏi gì cơ?"
Trì Nghiêu: "Trúc mã của cậu ở đâu?"
Cảnh Hi: "Câu hỏi trước đó."
Trì Nghiêu: "Cậu biết trúc mã của cậu ở đâu không?"
Cảnh Hi: "Không biết."
Trì Nghiêu: "......"
Cảnh Hi chậm rãi đặt ly xuống: "Nếu tôi biết cậu ấy ở đâu, còn cần nhờ anh sao?"
Trì Nghiêu hơi nheo mắt: "Thật sự không biết?"
Cảnh Hi thản nhiên nhìn anh, không động sắc nói: "Anh có ý gì? Có phải phát hiện ra gì rồi không?"
Trì Nghiêu ngả lưng ra sau, cười nhạt: "Thật ra phát hiện được chút manh mối nhỏ, nhưng còn phải xác nhận thêm."
Cảnh Hi: "Manh mối gì?"
Trì Nghiêu: "Đợi xác nhận rồi sẽ nói cho cậu biết."
Cảnh Hi cầm đĩa trống trước mặt hắn, đứng dậy đi vào bếp: "Hy vọng lần này là tin tốt."
Vừa quay lưng lại, sắc mặt Cảnh Hi liền thay đổi.
Trì Nghiêu có phải đã đoán ra rồi không?
Một người bạn thời thơ ấu không mấy quan trọng mà cậu tìm lâu như vậy, anh có cảm thấy phiền toái không, có cảm thấy quá nặng nề không?
Nghĩ đến những lời Trì Nghiêu nói ở căn cứ trú quân, Cảnh Hi thế nào cũng không thể nói ra sự thật.
Có lẽ chuyện cũ, chỉ mình cậu nhớ là đủ rồi.
Giống như ông bà nội luôn nghĩ cậu bị bệnh tâm thần, phát điên, chỉ cần cậu biết mình không bị bệnh là đủ, giải thích quá nhiều cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-doi-co-the-voi-ke-thu-toi-phai-lam-sao-bay-gio/1632353/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.